NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Rốt cuộc đến một gốc cây liễu, Tô Yên ngừng lại.

Phía sau, tất cả mọi người đều chạy đi.

Trên mặt sông, đám đèn lồng như cũ chậm rì rì du đãng phía hạ du.

Tô Yên nhìn đèn lồng một hồi lâu, phát hiện đã vô pháp nhận rõ đèn của mình rốt cuộc là cái nào.

Thu hồi ánh mắt, quay người lại liền nhìn thấy Cơ Ngọc đi tới đây.

Cơ Ngọc vừa đi tới, không hỏi cái gì, chỉ là trên dưới đánh giá Tô Yên, đại khái là xác nhận nàng có bị thương hay không.

Sau đó, trên gương mặt sơ lãnh mang lên một tia cười nhạt, nhu hòa chút.

"Hầu gia vừa mới viết nguyện vọng gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó tầm mắt yên lặng dời về phía một đống hà đèn chỗ kia, ra tiếng

"Nói liền không linh."

Cơ Ngọc cúi đầu

"Vậy Cơ Ngọc, có thể trợ giúp hầu gia thực hiện nguyện vọng hay không?"

Tô Yên nhìn môi mỏng cách cực gần kia, yên lặng tiến lên một ít, chạm vào một chút.

Nhỏ giọng nói

"Ân, nguyện vọng đã thực hiện."

Cơ Ngọc sửng sốt, hắn trong mắt quang mang hơi lóe.

Khi nói chuyện, không biết khi nào, tay ôm lên vòng eo Tô Yên.

Ôm người vào trong ngực, phía sau Tô Yên đó là cây liễu to, nàng muốn thoát cũng thoát không được.

Tô Yên còn không phát hiện, đại khái là nghĩ đến nguyện vọng của mình.

Cơ Ngọc nói chuyện, thanh âm không biết vì sao thấp xuống, ái muội bốc lên giữa hai người.

"Hầu gia nguyện vọng, chẳng lẽ là muốn hôn Cơ Ngọc?"

Hắn ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu

"Không sai biệt lắm."

Cơ Ngọc lẩm bẩm ở bên tai Tô Yên

"Cơ Ngọc cả người đều là của hầu gia, hầu gia muốn làm cái gì với Cơ Ngọc đều có thể."

Ái muội nói, làm người vô hạn mơ màng.

Đáng tiếc, gặp một vị tiểu hầu gia khó hiểu phong tình.

Tô Yên nghe hắn nói, suy nghĩ một hồi lâu.

Sau đó duỗi tay, ôm lấy hắn.

"Ân"

Lên tiếng.

Tô Yên trên tay phải, còn dính vết máu, vừa mới ôm.

Máu tươi đã dính trên quần áo Cơ Ngọc.

Nàng đang muốn ngẩng đầu nói chuyện, bỗng nhiên, nơi xa hai tên nam tử xa lạ nhanh chóng tới gần lại đây.

Thực rõ ràng, mục đích là hướng về phía nàng.

Tô Yên ánh mắt không có phập phồng, ôm Cơ Ngọc dùng sức, bước chân chuyển một cái.

Sau đó, liền thành Cơ Ngọc được Tô Yên che chở.

Phanh!

Nàng nâng lên chân đá một tên tới gần mình đến ngã lăn trên mặt đất.

Mà vốn tên còn lại đứng ở phía xa, bước chân dừng một chút.

Vẫn chưa tiếp tục đi hướng bên này, đại khái là đã nhận ra khả năng của mình, hoàn thành nhiệm vụ....thực xa vời.

Xoay người, liền ẩn nấp ở trong đám người, chậm rãi rời đi.

Cơ Ngọc đứng ở dưới cây liễu, Tô Yên bảo hộ hắn ở sau người.

Hắn ngốc lăng ở đàng kia.

Tên nằm dưới đất đã bò lên, bắt đầu triền đánh cùng Tô Yên.

Phịch một tiếng!

Tô Yên lại lần nữa đánh người nghiêng trên mặt đất.

Lúc này đây, nam tử kia trực tiếp bị đánh phun ra máu, hôn mê bất tỉnh.

Cơ Ngọc nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên, nước chảy mây trôi.

Hắn trong mắt quang mang càng ngày càng sáng.

Tô Yên quay đầu lại nhìn về phía hắn

"Chàng không sao chứ?"

Cơ Ngọc yết hầu lăn lộn

"Hầu gia cứu Cơ Ngọc."

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Tuy rằng người này là hướng về phía nàng mà tới.

Nhưng là cũng khẳng định hắn sẽ không bỏ qua Cơ Ngọc.

Cho nên hắn nói như vậy, cũng không sai.

Cơ Ngọc đi đến trước mặt Tô Yên, duỗi tay, cầm tay nàng đang dính máu.

Dùng tay áo to rộng chà lau tay nàng.

Thanh âm dễ nghe vang lên

"Cơ Ngọc cả người đều là của hầu gia. Hiện giờ hầu gia lại lần nữa cứu Cơ Ngọc, Cơ Ngọc không có gì báo đáp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi