NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Lời nói dừng một chút, liền nghe thanh âm hắn thong thả

"Vậy chỉ có thể, lấy thân báo ân."

Cơ Ngọc cười ôn nhu, tại đây gió đêm hè hơi lạnh, quần áo bị thổi phất động.

Một đôi người đứng ở dưới cây liễu, có vẻ cực kỳ hài hòa.

Hắn nói, làm Tô Yên không có phản ứng kịp.

Ân?

Lấy thân báo ân?

Cơ Ngọc lôi kéo tay Tô Yên, xoa xoa, không biết khi nào, hai người cách cực gần.

Hắn yết hầu lăn lộn, thanh âm lẩm bẩm

"Hầu gia còn chưa bao giờ để Cơ Ngọc thị tẩm hầu hạ."

Tô Yên trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, hắn muốn chị ngủ hắn."

Tô Yên lại ngẩng đầu nhìn xem Cơ Ngọc.

Đây là quang minh chính đại cầu sủng ái?

Nàng thế nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lúc này, nơi xa Lan Chi mang theo gia phó tới.

"Hầu gia!"

Lan Chi vội vàng chạy tới

"Ngài không có việc gì chứ?"

Tô Yên lắc đầu.

"Không có việc gì."

Lan Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nói

"Nô tỳ vừa mới ở trên đường bị một người xa lạ ngăn lại, nói có người muốn gây sự với ngài. Nô tỳ liền vội vàng hồi phủ kêu gia phó tới."

Nói xong, nàng nhìn về phía sau Tô Yên, thấy người mặt đầy máu nằm trên đất.

Thanh âm lập tức nghiêm túc lên

"Đó là người muốn giết ngài?"

Tô Yên gật đầu nói

"Trước đem người mang về."

Lan Chi gật đầu

"Vâng!"

Đồng ý xong, phía sau gia phó nâng người kia lên, tiếp đó đưa người về hầu phủ.

Tết Khất Xảo lần này, bởi vì chuyện đã xảy ra, Lan Chi nói cái gì cũng không cho Tô Yên lại một người ở bên ngoài.

Bị đám gia phó hộ tống, cũng thật sự quá chói mắt.

Cuối cùng, chỉ có thể sớm trở về hầu phủ.

Sau khi trở lại hầu phủ, lúc này mới phát hiện, dọc theo đường đi Cơ Ngọc đều không nói thêm câu nào.

Hắn chỉ là an an tĩnh tĩnh đi theo.

Trở lại trong phòng, cũng rót một ly trà cho Tô Yên, liền ngồi ở chỗ đó không nói một lời.

Chờ Lan Chi rời đi để chuyện ám sát, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Yên uống uống nước trà, ngẩng đầu

"Thu thập một chút, chúng ta cũng ngủ đi."

Cơ Ngọc thân thể cứng lại một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, trong thanh âm khó nén mất mát

"Hầu gia nếu là không muốn Cơ Ngọc, thì có thể đuổi Cơ Ngọc đi, không cần nhân nhượng như thế."

Tô Yên sửng sốt.

Như thế nào cũng chỉ là về nhà có một đoạn, người này liền khổ sở rồi?

Nàng nghiêm túc nói

"Ta chưa bao giờ nói rằng không thích chàng."

Cơ Ngọc nhìn Tô Yên, mắt thường có thể thấy được, tay hắn nắm chặt ống tay áo, không biết là khẩn trương hay là cái gì.

"Vì sao hầu gia, không muốn để Cơ Ngọc hầu hạ ngài?"

Nói xong, Cơ Ngọc đứng lên, đi đến trước mặt Tô Yên.

Thanh âm hình như có ẩn ẩn ánh sáng, cũng không biết lại nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên tia mất mát.

"Chẳng lẽ, hầu gia là ghét bỏ xuất thân của Cơ Ngọc? Cảm thấy Cơ Ngọc không sạch sẽ, không có tư cách phụng dưỡng hầu gia?"

Tô Yên duỗi tay lôi kéo hắn, thở dài

"Ta không có."

Có một vị nam sủng thực dễ dàng tự ti, miên man suy nghĩ, nên dưỡng như thế nào?

Online chờ, thực sốt ruột.

Tô Yên phủ nhận một câu, nhìn qua cũng không giải quyết được vấn đề.

Ngược lại là làm Cơ Ngọc cúi đầu.

Nghe hắn nhẹ giọng lẩm bẩm

"Cơ Ngọc thân phận hèn mọn, không xứng với hầu gia, là Cơ Ngọc si tâm vọng tưởng."

Biểu tình cô đơn, thanh âm lẩm bẩm mất mát.

Khiến người nghe, tâm đều sắp nát.

Tô Yên cảm thấy mình nói gì cũng không được.

Nàng nhắm mắt lại.

Đứng lên, đi tới cửa.

Ầm một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Sau đó, lôi kéo cánh tay Cơ Ngọc liền kép người về phía giường.

***

Cho đến mép giường, Tô Yên trên tay dùng sức.

Đẩy người đến trên giường.

Giây tiếp theo.

Tô Yên cởi ra áo ngoài dính máu của mình.

Vừa thoát vừa nói

"Ta đối với chàng còn chưa đủ tốt?"

Lại tháo xuống ngọc quan trên đầu.

"Mỗi ngày đều ở bên chàng, cùng ăn cùng ngủ, vì sao chàng còn cảm thấy ta không thích chàng?"

Lạch cạch một tiếng.

Ngọc quan từ trong tay Tô Yên chảy xuống trên mặt đất.

Gương mặt Tô Yên môi hồng răng trắng, xứng với một bộ tóc đẹp, so sánh với ban ngày, càng có ý nhị nữ nhi gia.

Nàng nhấp nhấp khóe môi hồng nộn, đè nặng hắn, cúi người hôn xuống.

Khác với lúc trước nhẹ lướt.

Lúc này đây lại tinh tế hút duẫn một chút.

Vừa mới bắt đầu, quyền chủ động còn ở trong tay Tô Yên.

Vừa hôn hôn, vốn dĩ Cơ Ngọc bị động tiếp thu, không biết khi nào, hóa bị động thành chủ động.

Cơ Ngọc ôm Tô Yên, hai người ở trên giường trở mình.

Đảo mắt Tô Yên đã bị đè ở phía dưới.

Hôn môi bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Bắt đầu hôn từ khóe môi hồng nộn kia, cổ, bên tai, một đường đi xuống tới rồi xương quai xanh.

Trong thanh âm Cơ Ngọc, không biết khi nào trở nên trầm thấp câu nhân.

"Hầu gia, xin cho Cơ Ngọc hầu hạ ngài."

Nói, liền lại lần nữa hôn lên cặp môi đỏ kia.

"Ưm ~"

Tô Yên trong miệng phát ra thanh âm mềm mại.

Khi hôn môi, quần áo lỏng lẻo, đảo mắt liền cởi đi.

Thân thể trắng nõn mềm mại cùng thân thể nam tử tương giao ở bên nhau.

Màn che thả xuống dưới.

Che khuất cảnh xuân trên giường.

Thanh âm bên trong dần dần càng lúc càng lớn.

Hỗn loạn còn có một ít âm điệu đặc thù làm người đỏ bừng mặt.

Đêm đã khuya.

Cảnh xuân triền miên này, còn chưa kết thúc.

Giường màn che khuất cảnh tượng bên trong, ngay cả ánh trăng cũng chiếu xạ không đến nửa điểm.

Ngẫu nhiên còn có một đoạn cánh tay trắng nõn ở phía trong vươn ra.

Mặt trên còn có một ít dấu vết xanh tím.

"Ưm ~ từ bỏ."

Tiếng nữ tử lẩm bẩm xuyên thấu qua khe hở giường màn kia ra tới.

Không lâu, thanh âm nam tử khàn khàn vang lên

"Hầu gia, muốn."

Thanh âm lại trầm lại liêu nhân, hoàn toàn không có thanh lãnh như ngày xưa.

Nói xong, một bàn tay khớp xương rõ ràng, từ màn giường duỗi ra.

Kéo một đoạn cánh tay kia trở về.

Sau đó, giường màn lại lại lần nữa che kín mít.

Hôn môi cùng với dục vọng lại lần nữa bốc lên.

Giường kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra tiếng vang run rẩy.

Ái muội âm thanh, hết thảy đều đang tiếp tục.

Buổi sáng ngày hôm sau, thanh âm chim chóc kêu vang.

Nghênh đón một ngày mới.

Thái dương từ đường chân trời, dần dâng lên.

Ngay kia, tia nắng đầu tiên chiếu rọi ở trong viện tiểu hầu gia.

Liền phát hiện, gia phó hạ nhân đều bị đuổi đi ra ngoài.

Chỉ có Lan Chi một người lòng mang tâm tình mà đứng ở cửa phòng.

Biểu tình kia, có chút sốt ruột, có chút lo lắng, ngũ vị trộn lẫn nói không nên lời.

Lan Chi từ buổi sáng vẫn luôn ở cửa đứng tới giữa trưa.

Đại khái là thời gian lâu lắm, thế cho nên từ sốt ruột lo lắng thành công khôi phục bình tĩnh.

Rốt cuộc, ở dưới ánh nắng gay gắt chói chang của nắng hạ.

Cửa phòng mở ra.

Cơ Ngọc đi ra.

Lan Chi biểu tình biến ảo một hồi lâu, nói

"Cơ Ngọc công tử."

Cơ Ngọc gật gật đầu

"Chuẩn bị chút nước ấm, còn có chút thức ăn, mang tiến vào."

"Vâng."

Lan Chi đồng ý.

Không lâu sau, nước ấm liền được mang vào phòng.

Sau đó, từng bồn tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc trong phòng, người nào đó đang nằm trên giường truyền ra thanh âm

"Đói."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi