NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vẫn chưa có ý gì khác, chỉ là muốn nghe xem hắn có thể làm gì.

Dù sao cũng là lão gia tử đưa người tới.

Nếu là có chút tác dụng, liền lưu lại.

Nhưng lời này mới vừa nói xong, hình như lại làm tổn thương tự tôn của vị Kha Ngọc công tử này.

Chỉ thấy hắn giận đến bả vai đều ở run run.

"Tiểu hầu gia coi thường Kha Ngọc liền thôi, cần gì phải chửi bới như vậy?"

Tô Yên trầm mặc.

Cảm thấy giống như vô pháp câu thông cùng hắn

"Lan Chi"

"Tiểu hầu gia."

"Người ở chỗ nào tới thì đưa về chỗ đó đi."

Đã không biết làm cái gì, vậy nói gì tới chuyện hầu hạ?

Nuôi một phế nhân??

Nàng còn không có thời gian rỗi như vậy.

Lan Chi đồng ý

"Vâng"

Sau đó lại cảm thấy, chủ tử mình....có phải lý giải sai rồi hay không?

Kết quả là, Lan Chi đi đến trước mặt Tô Yên nhỏ giọng nói

"Tiểu hầu gia, ý lão gia là phái người tới hầu hạ ngài đi ngủ, làm ấm giường."

Tô Yên gật gật đầu

"Ta biết."

Lan Chi nhịn không được nhìn thoáng qua tiểu hầu gia nhà mình, muốn xác định một chút nàng có phải thật sự biết hay không.

Sau đó, liền nghe Tô Yên nói

"Chỉ là ta không thiếu ấm giường, cho nên chỉ có thể để hắn làm chút việc khác, nhưng xem hắn bộ dáng này, giống như cũng không làm được chuyện gì khác."

Cho nên, chỉ có thể đưa trở về.

Tô Yên nói không lớn, nhưng cũng đủ mấy người ở trước mặt nàng nghe được rõ ràng.

Kha Ngọc sắc mặt đỏ lên, như là bị Tô Yên nói làm tổn thương tự tôn.

Thân hình lung lay vài cái, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Lan Chi bày ra tư thế mời

"Kha Ngọc công tử, mời đi."

"Công tử cẩn thận."

Tỳ nữ ôn nhu nói.

Sau đó, liền dưới sự dẫn dắt của Lan Chi.

Kha Ngọc bị nâng đi ra ngoài.

Kha Ngọc vừa đi, chỗ đình hóng gió kia liền truyền đến tiếng cười.

Âu Dương Thanh miệng tấm tắc rung động.

Ys vị thâm trường nói

"Tiểu hầu gia nhà ngươi còn rất đa tình a.

Vị tiểu công tử kia xác thật là càng có thể làm người đau lòng hơn so với ngươi.

Dù sao tiểu hầu gia hiện tại cũng không hiểu rõ tính tình của ngươi.

Nếu theo thời gian lâu dần, hiểu biết thấu triệt, sợ là trốn ngươi còn không kịp a."

Hôm nay Âu Dương Thanh tới, chỉ có một mục đích.

Đào người.

Chính là tìm mọi cách đào thằng nhãi này đến triều đình.

Nhưng mà, hắn hình như là đã nhận định tiểu hầu gia kia.

Vô luận như thế nào, cũng không chịu đi.

Khiến Âu Dương Thanh tức đến nỗi, hiện tại chỉ nghĩ hủy một đôi nam nam không đứng đắn này đi.

Nói chuyện mới một lát, Tô Yên đã đi lên đình hóng gió.

Nhìn thấy Âu Dương Thanh, hành lễ

"Thái Tử điện hạ."

Âu Dương Thanh gật gật đầu, hắn đầu tiên là liếc mắt một cái nhìn Cơ Ngọc vẫn luôn không nói chuyện.

Sau đó, giống như vô tình nói

"Tô tiểu hầu gia cảm thấy tiểu công tử vừa nãy kia xinh đẹp không?"

Tô Yên chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát.

Kỳ thật nàng cũng không nhìn kỹ.

Lực chú ý tất cả đều ở trên người Cơ Ngọc trong đình hóng gió.

Như vậy vừa hỏi, nàng đáp

"Tạm được."

Âu Dương Thanh nghe đáp án, cười cười

"Có thể làm tiểu hầu gia vừa lòng, nhất định là không tồi. Mấy ngày sau, bổn cung liền không tới làm phiền. Đỡ quấy rầy tiểu hầu gia cá nước thân mật."

Nói xong, Âu Dương Thanh quạt cây quạt, cười ngâm ngâm rời đi.

Chờ Âu Dương Thanh đi rồi.

Cơ Ngọc kéo đĩa điểm tâm kia đến trước mặt Tô Yên.

"Tiểu hầu gia, mời dùng."

Tô Yên nhéo lên một khối, vừa ăn vừa nhìn về phía Cơ Ngọc.

Nửa ngày sau, nàng hỏi

"Chàng có nguyện vọng gì không?"

Tô Yên đột nhiên hỏi, làm Cơ Ngọc sửng sốt một chút.

"Hầu gia có ý gì?"

Tô Yên cắn điểm tâm

"Có muốn đồ vật, hoặc là muốn làm chuyện gì không? Ta có thể giúp chàng a."

Cơ Ngọc mí mắt buông xuống, thật lâu sau

"Hy vọng hầu gia có thể vẫn luôn thích Cơ Ngọc, chỉ để một mình Cơ Ngọc bên người hầu gia."

Thanh âm lẩm bẩm rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi