NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Ngay khi Cơ Ngọc dứt lời, Tô Yên trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nguyện vọng nam chủ, nhiệm vụ sắp kết thúc, ký chủ cố lên!"

Ở Tô Yên nghe xong Cơ Ngọc nói, cảm thấy nguyện vọng này một chút khó khăn cũng không có.

Nàng vốn dĩ chỉ thích một người là hắn.

Cũng vốn dĩ chỉ có một mình hắn.

Tô Yên cắn một ngụm điểm tâm, từ từ ăn.

Chờ ăn xong, nhìn thấy Cơ Ngọc buông đầu xuống, tựa hồ bộ dáng có chút mất mát.

Nàng nuốt xuống đồ vật trong miệng, dán vào gương mặt hắn.

Hôn môi một chút.

"Ta nghe được lời chàng nói, nguyện vọng của chàng ta nhất định sẽ thực hiện được."

Nghe lời nàng nói, ánh mắt Cơ Ngọc sáng một chút.

Hắn gợi lên tươi cười

"Hầu gia thật tốt."

Tô Yên hiếm khi nghe được hắn nói những lời này, chớp chớp mắt

"Vậy chàng về sau nghĩ muốn cái gì thì phải nói, đừng để ta đoán."

Mỗi lần đều là bộ dáng mất mát, một câu cũng không nói.

Lẻ loi đứng ở đằng kia.

Nhìn đến trong lòng nàng liền rầu rĩ, chính là hắn không nói, nàng cũng đoán không ra.

Tô Yên nói xong, bẹp một ngụm, hôn vào môi hắn.

Cơ Ngọc duỗi tay, ôm chặt Tô Yên.

Tô Yên đứng, hắn ngồi, hai người thân thể dán sát nhau.

Hắn cúi đầu, ăn luôn điểm tâm Tô Yên đang cầm trên tay.

Dựa Tô Yên rất gần, lẩm bẩm

"Vâng, hầu gia của ta."

Lan Chi vốn dẫn Kha Ngọc rời đi, nhưng lại quay trở lại.

Đứng ở cửa, Kha Ngọc cùng với hai nô tỳ liền thấy được hình ảnh tiểu hầu gia bá khí hôn môi nam thiếp Cơ Ngọc.

Kha Ngọc cùng tỳ nữ bên người hắn xem đến mặt đỏ tim đập.

Lan Chi thì ngược lại, sau khi sửng sốt một cái chớp, nàng yên lặng dời đi ánh mắt.

Mặt không đổi sắc tâm không nhảy.

Nàng nói

"Lão gia nói, ta sẽ truyền đạt cùng tiểu hầu gia, Kha Ngọc công tử vẫn trở về phòng trước kia là được rồi."

Nói xong, mãi không chờ được Kha Ngọc trả lời.

Lan Chi quay đầu nhìn về phía Kha Ngọc ở đằng sau.

Phát hiện mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một đôi ở trong đình hóng gió kia.

Môi khẽ nhếch, không biết suy nghĩ cái gì.

Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua.

Chỉ chớp mắt đó mà đã hai tháng.

Trước kia Tô phụ chưa bao giờ chú ý qua Cơ Ngọc, chỉ là hiện giờ thực sự để bụng nhi tử mình.

Mới chậm rãi phát hiện, thằng con nhà ông thật là yêu thương cái người tên là Cơ Ngọc a.

Vừa nhớ tới việc này, Tô phụ liền cảm thấy đáng tiếc.

Nếu Cơ Ngọc này là nữ tử thì tốt rồi.

Không chừng thực mau đã khai chi tán diệp cho Tô gia.

Đáng tiếc, đáng tiếc a.

Tô phụ sở dĩ đưa Kha Ngọc tới trong viện Tô Yên.

Kỳ thật là cố ý.

Tô phụ cho rằng Tô Yên thích nam tử yếu đuối mong manh xinh đẹp.

Liền đặc biệt tìm tới Kha Ngọc.

Là muốn mượn Kha Ngọc này phân tán một chút lực chú ý của Tô Yên.

Muốn hắn không cần chuyên sủng quá mức với nam thiếp Cơ Ngọc kia.

Chỗ nào biết, thời gian trôi qua lâu như vậy.

Bên kia như cũ một chút động tĩnh đều không có.

Bức Tô phụ thiếu chút nữa đều muốn ra chiêu cho vị Kha Ngọc nam tử kia.

Trong viện Tô Yên.

Ở đình hóng gió, Kha Ngọc ngồi ở trên ghế đá, một ngụm một ngụm uống trà.

Bên người tỳ nữ ra tiếng

"Kha Ngọc công tử, lão gia để ngài học nam thiếp Cơ Ngọc, sớm ngày được tiểu hầu gia sủng hạnh."

Đôi tay Kha Ngọc nắm chung trà, sắc mặt có chút hoảng

"Ta cũng chưa từng lấy người khác."

Tỳ nữ kia nói lời thấm thía

"Kha Ngọc công tử, hiện tại tiểu hầu gia tất cả đều bị nam thiếp Cơ Ngọc kia mê hoặc.

Cũng không biết hắn ta ở thanh lâu học dạng hồ yêu chi thuật gì đó, mới có thể làm tiểu hầu gia sủng hắn như thế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi