NAM PHỤ LÊN NGÔI

“Sao cậu nghĩ như vậy?” Từ khi Ngôn Tư Mộ đưa ra suy đoán, màn biểu diễn cười ngây ngô của Vân Kiều đã kết thúc tại đây.


“Ôi.” Ngôn Tư Mộ giơ tay đè ngực, cảm thán sâu sắc: “Vì mấy vụ này tớ rành lắm!”


Không thể che giấu khi thích một người, mấy biểu cảm nhỏ của cô giống hệt cô ấy lúc trước, đương nhiên cô ấy không thẹn thùng như Vân Kiều.


Sau khi bỏ điện thoại vào hộc bàn rồi che lại, Vân Kiều không biết nên đặt hai tay ở đâu, cô bèn nắm lấy trang sách mở ra, còn nghiêng mắt một góc bốn mươi lăm độ nhìn về trước, nhưng ánh mắt lại mất tập trung.


Ngôn Tư Mộ nhịn cười quan sát mấy hành động nhỏ của cô, không khỏi trêu một câu: “Nhìn xem, tới nữa rồi.”


“Không như cậu nghĩ đâu!” Bị Ngôn Tư Mộ nói toạc ra tâm tư, Vân Kiều đỏ bừng mặt.


“Đừng xấu hổ, thích một người cũng chẳng phải chuyện gì xấu hổ không thể mở miệng.”


Đầu óc Vân Kiều hơi hỗn loạn.


Cô không lật đi lật lại album ảnh nữa, dường như muốn chứng minh mình chỉ vui vẻ vì sắp nhận được quà, chứ không phải vì quan hệ tình cảm phức tạp như Ngôn Tư Mộ nói.


Động lòng, thích.


Vài từ đơn giản này có thể lập tức nói ra, nhưng không phải ai cũng có thể dũng cảm bày tỏ như Ngôn Tư Mộ.


Có một số người không cần cố ý khoe khoang, họ vẫn tự nhiên tỏa sáng.


Dù đã quên quá khứ, cô vẫn hiểu rõ một điều, chỉ những đứa trẻ lớn lên trong tình thương đầy đủ mới có thể tự tin như vậy, họ không cần e dè gì, có thể thoải mái làm chuyện mình thích.


Khi về nhà, Vân Kiều nhìn thấy Thẩm Trạm thì bỏ chạy.


Bữa tối cũng không dám ăn chung với anh, cô đành viện cớ chia thời gian ra, nhưng đã để lộ mình có tật giật mình.


“Vân Tiểu Kiều, em...”


Thẩm Trạm bắt được cô ở hành lang, cô như bôi dầu dưới chân trốn vào phòng ngủ: “Em, em còn có việc, sau này hẵng nói, anh nhắn tin cho em cũng được.”


Thẩm Trạm: “?”


Cách một cánh cửa còn gửi tin nhắn, rảnh rỗi?


Không biết Vân Kiều đang làm cái quỷ gì nữa, anh chỉ muốn cho cô xem bản vẽ cuối cùng của vòng tay.


Đã quen với cảm xúc sáng nắng chiều mưa của Vân Kiều, Thẩm Trạm cũng tự giác đối xử với cô như trẻ con ở độ tuổi dậy thì, anh tốt tính gửi bản vẽ cho cô.


Người bên trong cầm di động chơi, Thẩm Trạm mau chóng nhận được lời nhận xét của Vân Kiều: [Đẹp.]


Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Thẩm Trạm nhếch miệng nhanh tay gõ chữ lên màn hình: “Chứ sao, chính tay anh trai em thiết kế thì có thể kém ư?”


Ở một số khía cạnh, Thẩm Trạm khá tự tin vào bản thân, nhưng Vân Kiều không thể không thừa nhận anh là một người đàn ông rất ưu tú.


Mặc dù tác phong làm việc bình thường của anh khiến người ta cảm thấy anh có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thành tích thực sự của Thẩm Trạm vô cùng xuất sắc. Đam mê nhiều thứ, sở thích trải dài là tài năng của anh. Anh hợp tác với bạn bè thành lập Câu lạc bộ Canty, bồi dưỡng nên một đội ngũ vươn tầm quốc tế. Thậm chí vẫn còn nhiều chuyện cô không biết, nhưng cũng đủ khiến người ta khâm phục cực kỳ.


Có điều...


Trước mặt cô, Thẩm Trạm luôn tự cho mình là anh trai, dường như tất cả những gì anh làm bây giờ đều chỉ vì lời hứa “Chăm sóc em như em gái” lúc trước.


Cảnh Hành nói, Thẩm Trạm vô cùng bài xích người khác phái lấy cớ “Thích” để tới gần anh. Nếu để Thẩm Trạm phát hiện cô có tình cảm này, cô không thể tưởng tượng nổi về hậu quả sau đó.


Bị từ chối hay bị đuổi đi?


Cho dù rơi vào vế nào cũng không phải kết quả cô muốn.


Hai người trao đổi qua điện thoại, cách một cánh cửa ở giữa, suy nghĩ khác nhau chia họ thành hai thế giới. Vân Kiều nằm sấp trên mặt bàn, nghiêng mặt gối lên khuỷu tay, điện thoại đặt bên cạnh.


Không thể không thừa nhận, cô tham lam phần ấm áp kia, không nỡ rời xa.


Vậy nên, bí mật vẫn nên là bí mật.


*


Trong những ngày gió nhẹ hanh khô này, tháng Chín gần kết thúc, rốt cuộc cũng nghênh đón lễ Quốc khánh.


Nghỉ bảy ngày, Vân Kiều nhận được điện thoại của Khương Tư Nguyên, cô ấy la hét muốn đến Cảnh Thành du lịch trong ngày nghỉ, nhờ cô làm hướng dẫn viên.


Vân Kiều lặng lẽ nhớ lại, ngoại trừ ngày thường từ nhà tới trường học, với những con đường gần hai địa điểm này, thì cô không hề quen các tuyến đường khác. Cô bèn lấy điện thoại di động ra tra hướng dẫn.


Khương Tư Nguyên hăng hái bừng bừng muốn tới tìm cô, là bạn bè thì đương nhiên cô không có lý do gì từ chối. Ngoại trừ Thẩm Trạm, cô ấy là người duy nhất khiến cô cảm thấy thân thiết trong số những người quen cũ.


Sáng sớm ngày hai, Vân Kiều rời giường bắt đầu sửa soạn, trang điểm thanh nhã, chuẩn bị ra ngoài đến nơi hẹn.


Tuy thường xuyên gọi video với Khương Tư Nguyên, nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp mặt Khương Tư Nguyên sau khi mất trí nhớ. Cô lờ mờ có ảo giác như đang gặp mặt bạn trên mạng, trong lòng hết sức chờ mong.


Vân Kiều xách túi chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi thì Thẩm Trạm gọi lại: “Muốn ra ngoài chơi?”


“Tư Nguyên tới Cảnh Thành, chuyến bay hôm nay, em ra sân bay đón cô ấy.” Cô thành thật khai báo.


Thẩm Trạm gật đầu, y hệt phụ huynh tìm hiểu thời khóa biểu của con nhỏ, còn không quên dặn dò vài câu: “Vừa hay gần đây anh bận rộn không có thời gian để ý tới em, đi chơi đi, có chuyện gì cứ gọi anh.”


Vân Kiều định đồng ý, đã nghe thấy anh cao giọng nhắc nhở: “Đừng đi lạc bên ngoài nhé.”


“Em đâu phải trẻ con, sao đi lạc được chứ?” Vân Kiều không khỏi nói thầm.


Anh cười khẽ: “Cũng chưa chắc.”


Vân Kiều xách túi bước tới huyền quan, nghe tiếng kêu của Thẩm Trạm truyền đến từ bên trong: “Đừng quên về nhà trước tám rưỡi tối.”


“Biết rồi.” Cô ngồi cúi đầu mang giày, nhỏ giọng chê anh dông dài.


Lời cảnh cáo của Thẩm Trạm lập tức bay tới: “Vân Tiểu Kiều, bớt chê bai anh.”


“!” Người này cài camera giám sát trong lòng cô ư? Cách xa vậy cũng biết?


Ngày nghỉ Quốc khánh đông đúc người, Vân Kiều đến sân bay sớm, Khương Tư Nguyên xuống máy bay thì gọi điện tới.


Các cô hẹn gặp mặt ở địa điểm mang tính biểu tượng, Vân Kiều thấy một cô gái trẻ tuổi đang đẩy vali màu lam ở đằng xa, như thể cô ấy thực sự bước ra từ video.


“Kiều Kiều!”


Khương Tư Nguyên kiễng mũi chân vẫy tay với cô trong biển người, Vân Kiều cũng giơ cao cánh tay đáp lại, cô nở nụ cười, giống hệt trước đây.


Sau khi gặp Khương Tư Nguyên, mọi chuyện tiến triển vô cùng tự nhiên, cả hai không xấu hổ và xa cách như cô tưởng. Dù mất trí nhớ, cô ấy vẫn là người bạn thân nhất.


Dựa theo lịch trình đã sắp xếp sẵn, từ trưa đến tối, các cô hào hứng đi đây đi đó không hề biết mệt.


Thậm chí Khương Tư Nguyên còn bắt đầu lên kế hoạch cho “cuộc sống về đêm”: “Tớ xem ảnh trên mạng rồi, tới trung tâm thành phố ngắm cảnh đêm hình như tuyệt lắm đấy.”


Thấy cô ấy vô cùng mong đợi, Vân Kiều lộ vẻ áy náy: “Tư Nguyên, có lẽ hôm nay tớ không thể ngắm cảnh đêm với cậu rồi, tớ phải về nhà trước tám rưỡi.”


“Sao thế? Cậu bận?” Khương Tư Nguyên nhìn sang.


Vân Kiều lắc đầu, trả lời: “Đây là quy định của tớ với Thẩm Trạm.”


“Gì cơ? Anh ấy còn lập giờ giới nghiêm với cậu?” Khương Tư Nguyên không thể tưởng tượng nổi.


“Cũng không hẳn, cả hai chúng tớ cùng thỏa thuận.”


“Bé ngoan, cậu nghe lời quá rồi, trước kia cậu không hề như vậy.”


“Trước đây tớ thế nào?”


“Ừm... nói sao nhỉ? Cậu có tính cách có vẻ dịu dàng, nhưng thật ra rất có chính kiến. Chuyện cậu muốn làm và chuyện cậu không làm sẽ được phân chia rạch ròi.” Bề ngoài của cô ngoan ngoãn hiền lành, nhưng thực chất, cô chỉ “nghe lời” khi cô sẵn lòng thôi, nếu cô không muốn, không ai ép cô được.


Nhớ có lần bạn học cấp ba mừng sinh nhật, nhóm các cô khá thân thiết hẹn đi KTV, khi đó Vân Kiều và Văn Cảnh Tu vừa trở thành bạn trai bạn gái. Vân Kiều ngoan ngoãn báo cáo lịch trình của mình với bạn trai, Văn Cảnh Tu thể hiện thái độ ham muốn chiếm hữu cô, bảo Vân Kiều về nhà.


Cô ấy không biết nội dung trò chuyện cụ thể giữa Vân Kiều và Văn Cảnh Tu, có vẻ cả hai không thống nhất ý kiến, cuối cùng Vân Kiều thẳng tay cúp điện thoại.


Bấy giờ Văn Cảnh Tu còn chưa lộ ra bộ mặt thật, người ngoài nhìn vào nghĩ họ lớn lên cùng nhau, chắc bạn trai rất thương cô, nên mọi người đã nói đỡ vài câu để xoa dịu tình hình: “Có lẽ anh ta lo cho cậu thôi.”


Vân Kiều điềm nhiên nói: “Tớ đã đồng ý tới nơi này mừng sinh nhật, việc tớ chủ động báo cáo lịch trình không phải để anh ấy ép buộc tớ.”


Ý cô rất đơn giản, đến mừng sinh nhật bạn bè là mong muốn cá nhân của cô, cô sẽ không về nhà chỉ vì một hai câu của Văn Cảnh Tu.


Như bây giờ, ắt hẳn cô đã chấp nhận thỏa thuận với Thẩm Trạm sẽ về trước tám giờ rưỡi tối, thế nên cô sẽ tự giác tuân thủ.


Nhưng Khương Tư Nguyên không rõ, vì sao người trưởng thành sinh sống ở thành phố phồn hoa hiện đại này lại sẵn sàng về nhà trước tám rưỡi tối?


“Hầy, vất vả lắm tớ mới tới được một lần, cậu đi xem với tới đi, chứ tớ không đi một mình đâu.” Một mình ra ngoài có gì hay chứ, cô ấy thích vui vẻ với bạn bè hơn.


Hiếm khi Khương Tư Nguyên đến một lần, thật ra Vân Kiều rất muốn đi chơi với bạn bè. Niềm vui quen thuộc tự nhiên này, khiến trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc.


“Vậy để tớ gọi điện cho Thẩm Trạm trước.” Cô nghĩ, thi thoảng mới có dịp đặc biệt, nói với Thẩm Trạm cho cô đi một lần cũng không sao, chỉ cần cô không ngủ thì sẽ không xuất hiện chứng mộng du.


Vân Kiều đến hành lang bên ngoài nhà hàng, anh nhanh chóng bắt điện thoại, cô lời ít ý nhiều bày tỏ mục đích muốn ngắm cảnh đêm với bạn bè. Thẩm Trạm hỏi: “Hai người ngắm ở đâu?”


“Cao ốc Nam Tinh.” Vân Kiều báo địa điểm.


Đầu bên kia do dự một chốc, thẳng thừng không đồng ý: “Quá muộn, không được.”


“Nhưng bây giờ mới tám giờ mà.” Cô cũng không phải người cổ đại tắt đèn đi ngủ sớm. Trong số các nơi sẽ lên đèn sau tám rưỡi, thì đứng trên cao ốc Nam Tinh mới có thể thấy cảnh đêm đẹp nhất, bây giờ không muộn chút nào.


Anh lầm bầm, giọng hơi lạnh lùng: “Vân Tiểu Kiều, trước khi ra cửa em đã hứa với anh thế nào?”


“Em chỉ muốn đi chơi với bạn thôi.” Cô giải thích.


“Các em có thể chơi vào ban ngày.”


“Ban ngày thì biết ngắm cảnh đêm ở đâu chứ? Trong mơ à?” Không đòi được quyền tự do, Vân Kiều không vui. Anh không hề dung túng cô, còn trở nên nghiêm khắc: “Em đừng kì kèo với anh, tám rưỡi đúng phải về tới nhà.”


“Hừ!” Cô cúp điện thoại.


Thấy Vân Kiều bình tĩnh trở về chỗ ngồi, Khương Tư Nguyên nhướn mày: “Sao rồi? Thương lượng xong chưa?”


Thất bại hay sao?


Vân Kiều lắc đầu xách túi: “Xin lỗi Tư Nguyên, giờ tớ phải về nhà.”


Tức giận thì tức giận, nhưng lý trí vẫn còn.


Vào thường ngày, hầu như Thẩm Trạm không đưa ra yêu cầu nào ép buộc cô, chỉ có thời gian về nhà là cực kỳ nghiêm ngặt. Cô cũng không thể bỏ qua lý do của Thẩm Trạm rồi đối nghịch với anh chỉ vì chuyện này.


“Nghe lời như vậy, không đúng, rốt cuộc hai người đang có quan hệ gì thế?”


“... Chủ nhà và khách thuê?” Bây giờ cô vẫn trả chi phí sinh hoạt cho Thẩm Trạm.


“Ha ha, bản thân cậu tin lời này sao?” Chẳng có khách thuê nào nghe lời chủ nhà như thế cả.


Vân Kiều đã thay đổi, cảm giác này thật sự khó tả, nhưng Khương Tư Nguyên cực kỳ chắc chắn, hiện tại trông Vân Kiều có sức sống hơn hẳn trước đây.


Hai người tạm biệt xong thì tự trở về, Khương Tư Nguyên đặt khách sạn ở khu vực sầm uất, Vân Kiều chạy về nhà để kịp giờ.


Thấy Thẩm Trạm ngồi ở phòng khách, cầm sách trên tay, Vân Kiều liếc nhìn anh, không nói một lời lướt ngang qua.


“Đứng lại.” Thẩm Trạm dời mắt từ trang sách lên bóng lưng cô.


“Chuyện gì!” Cô đã về nhà đúng giờ, còn muốn sao nữa?


“Qua đây ngồi với anh.” Thẩm Trạm chỉ vào chỗ trống bên cạnh.


Vân Kiều từ chối: “Không muốn.”


“Giận?” Thẩm Trạm đóng cuốn sách trong tay.


“Không có.” Miệng phủ nhận, nhưng trên mặt thể hiện rõ hết suy nghĩ.


“Thế à?” Anh còn hỏi ngược lại, cười thành tiếng: “Anh thấy em sắp giận thành cá nóc rồi đó.”


“Thẩm Trạm!” Vân Kiều hung hăng trừng mắt nhìn anh như cảnh cáo.


Thẩm Trạm đổi chủ đề: “Anh còn đang nghĩ, ngày mai sẽ thả cho em chơi tới chín giờ.”


“Thật à?” Cô ngạc nhiên, chợt cao giọng.


Thẩm Trạm chợt nặn ra một nụ cười giả tạo, sa sầm mặt: “Giả đấy, có ai đó vô lương tâm, lúc cần thì nhỏ nhẹ, lúc không cần thì nhăn nhó với anh, hỏi anh có ý đồ gì?”


Ai đó, là đang ám chỉ cô.


Vân Kiều biết mình sai, lập tức thay đổi biểu cảm một trăm tám mươi độ: “Thẩm Trạm, đừng giận em mà. Anh xem, em đã về nhà đúng giờ rồi đó.”


“Ồ.” Tình thế đảo ngược, hiện tại đến phiên anh lên mặt: “Chẳng lẽ bắt em về nhà đúng giờ để tốt cho anh sao?”


Vân Kiều mới từ chối tới gần vừa rồi, giờ đã di chuyển đến bên cạnh anh, ngồi kế anh.


Cô ngồi xuống, Thẩm Trạm cầm sách dời đi, Vân Kiều bám theo, Thẩm Trạm di chuyển tiếp.



Ngón tay cô ngập ngừng bò lên cánh tay Thẩm Trạm, anh cuộn sách gõ lên mu bàn tay cô, tỏ vẻ lạnh lùng nói: “Buông ra.”


Sách gõ lên mu bàn tay không đau tí nào, anh không nỡ nặng tay với cô, bản thân Vân Kiều rõ ràng nhất. Cô đoán chắc anh đã mềm lòng với mình, nên càng thêm to gan tới gần: “Anh đừng giận nữa, chỉ cần mọi chuyện trong phạm vi nguyên tắc, em cam đoan sau này sẽ nghe lời anh, được không?”


“Nghe theo anh hết?” Rốt cuộc Thẩm Trạm cũng nhìn cô.


Vân Kiều trịnh trọng gật đầu: “Trong nguyên tắc, có thể.”


Cô dám đảm bảo như vậy, vì qua nhiều ngày sinh hoạt chung, cô đã hiểu rõ tính cách của Thẩm Trạm. Có một số người không thể hoàn toàn mở lòng dù ở chung đã lâu, có một số người chỉ cần tiếp xúc là có thể cảm nhận được tấm lòng của họ.


Đối với cô, Thẩm Trạm chính là người như thế.


Cô tin chắc Thẩm Trạm sẽ không làm hại cô.


Giờ Thẩm Trạm mới để cô giữ chặt tay mình, anh nói vào việc chính: “Cao ốc Nam Tinh lên đèn lúc tám rưỡi, em có thể tới xem với Khương Tư Nguyên. Nhưng đừng mê mẩn quá rồi quên đường về, trước chín giờ em phải tạm biệt Khương Tư Nguyên, anh sẽ chờ em ở gần đó.”


“Tại sao anh ở gần đó?”


“Có việc, đừng hỏi, đây là yêu cầu của anh, đồng ý không?” Tình trạng của Vân Kiều thay đổi liên tục, tạm thời anh không muốn để nhiều người biết về sự tồn tại của Kiều Kiều.


“Dạ được.” Yêu cầu lần này, Vân Kiều đồng ý vô cùng sảng khoái.


Nửa giờ cũng đủ để cô ngắm cảnh đêm cùng Khương Tư Nguyên, vừa có thể tán gẫu với bạn bè, vừa khiến tâm trạng của mình tốt lên.


Hôm sau, Vân Kiều và Khương Tư Nguyên hẹn gặp nhau vào mười giờ sáng. Họ đến nhà hàng Tây gọi hai phần cơm trưa, tranh thủ lên kế hoạch cho buổi chiều.


Khương Tư Nguyên cười cầm lấy dao nĩa, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay anh ấy đồng ý cho cậu về trễ vậy?”


Tuy cô ấy không rõ vì sao Vân Kiều nhất định phải tuân thủ giờ giới nghiêm với Thẩm Trạm, nhưng thấy hôm qua cô để ý như vậy, hôm nay lại thoải mái, cô ấy có phần tò mò.


“Cậu không biết đâu, thật ra anh ấy mạnh miệng mềm lòng thôi. Chắc do hôm qua trước khi rời nhà tớ đã đồng ý sẽ về đúng giờ, nên anh ấy mới nghiêm khắc yêu cầu. Nhưng những chuyện này có thể thương lượng mà.” Hiện tại, khi ngày càng hiểu rõ tác phong xử sự của Thẩm Trạm, cô cũng không cần giữ kẽ khi đối mặt với anh nữa.


“Bây giờ hình như cậu tin anh ấy lắm.” Khương Tư Nguyên ra chiều ám chỉ.


“Vì anh ấy tốt với tớ.” Vân Kiều thản nhiên.


“Nghe những chuyện bình thường cậu kể, tớ có một ý tưởng to gan.” Khương Tư Nguyên giơ tay phải lên che bên môi: “Anh ấy thích cậu à?”


Khoảnh khắc đó, Vân Kiều nín thở.


Vốn đang đối diện với Khương Tư Nguyên, cô vội vàng né tránh ánh mắt, Vân Kiều cúi đầu, dường như qua hồi lâu mới dám thở ra.


Cô phủ nhận: “Không phải.”


“Anh ấy chăm sóc tớ như em gái thôi.” Đây mới là lý do Thẩm Trạm luôn lặp đi lặp lại bên tai cô sau mỗi lần anh đối xử tốt với cô, cũng là nguyên nhân khiến trong lòng cô vừa chua xót vừa ngọt ngào.


Vân Kiều chợt hạ giọng, Khương Tư Nguyên nhíu mày, dựa vào trực giác hỏi: “Sao tớ thấy phản ứng của cậu không đúng lắm?”


Vân Kiều ngước mắt, nhìn vào mắt Khương Tư Nguyên một lần nữa, bờ môi hồng khẽ mở: “Bởi lẽ người động lòng, là tớ.”


Chỉ cần không đối mặt với người ấy, cô cũng không muốn che giấu tình cảm của mình.


Khương Tư Nguyên không nói nên lời, nghẹn họng, sững sờ hồi lâu.


Cuối cùng, muôn vàn từ ngữ trong đầu cô ấy hội tụ thành một tin: Vân Kiều quên sạch bạn trai cũ thanh mai trúc mã Văn Cảnh Tu, sau đó phải lòng đối thủ một mất một còn của Văn Cảnh Tu - Thẩm Trạm.


Cô ấy cực kỳ muốn phỏng vấn một chút, hỏi Vân Kiều xem trong lòng cô cảm thấy thế nào. Đáng tiếc Vân Kiều đã mất trí nhớ, Khương Tư Nguyên đành kìm nén lòng hiếu kỳ, không nhắc tới Văn Cảnh Tu trước mặt cô.


Cô ấy không nghĩ Vân Kiều thích một người khác có vấn đề gì. Giờ phút này Khương Tư Nguyên chỉ vui sướng, vô cùng vui sướng, hận không thể dắt tên đàn ông chó Văn Cảnh Tu tới nghe mấy lời này, hung hăng đánh vào mặt anh ta!


Việc dập tắt hy vọng của một người, chính xác là thế này đây!


-


Vô tình biết được bí mật nhỏ của Vân Kiều, Khương Tư Nguyên gặng hỏi cô chuyện của cô với Thẩm Trạm.


Thật ra, bình thường cả hai đã trao đổi trên mạng nên cô ấy cũng biết không ít. Nhưng giờ nghe chính miệng Vân Kiều kể, cảm giác vẫn không giống nhau, thậm chí cô ấy còn xúc động muốn đu CP.


Khương Tư Nguyên tích cực ủng hộ quá mức khiến Vân Kiều tò mò: “Không phải cậu không quen Thẩm Trạm sao? Sao có vẻ chắc chắn Thẩm Trạm sẽ đối xử tốt với tớ thế?”


Khương Tư Nguyên ung dung cười: “Vì trước đây cậu từng nói, anh ấy rất đặc biệt, sẽ không ức hiếp cậu.”


Cô ấy không quen Thẩm Trạm, nhưng giữa Vân Kiều và Thẩm Trạm lại tồn tại một mối liên hệ kỳ diệu. Dạo trước cô ấy nghe nói Vân Kiều quen biết Thẩm Trạm ở lớp Taekwondo, còn nhắc nhở Vân Kiều, Thẩm Trạm và Văn Cảnh Tu không hợp nhau, phải chú ý đừng để bị liên lụy.


Vân Kiều nói với cô ấy rất chắc nịch: “Thẩm Trạm sẽ không ức hiếp tớ, cậu cứ yên tâm.”


Vân Kiều trưởng thành sớm hơn so với bạn cùng lứa, từ trước đến nay cô ấy tuyệt đối tin vào lời nói của Vân Kiều. Và sự thật đã chứng minh, Thẩm Trạm không chỉ không ức hiếp cô, mà còn đối xử với cô tốt vô cùng.


Huống chi, Vân Kiều giỏi võ như thế, rất ít người có thể bắt nạt cô.


“Tự dưng tớ muốn khôi phục trí nhớ quá.” Vân Kiều rầu rĩ nghĩ.


Ban đầu mất trí nhớ, cô chơi xấu đi theo Thẩm Trạm vì sợ mình phải cô độc đối mặt với thế giới xa lạ. Về sau ở chung với Thẩm Trạm, cô phát hiện dường như anh rất hiểu cô.


Ắt hẳn cô và Thẩm Trạm đã từng xảy ra nhiều chuyện thú vị nhỉ? Tò mò quá.


“Kiều Kiều, bây giờ cậu tốt lắm. Nếu cậu thích anh ấy, có thể tạo nên hồi ức mới thuộc về hai người lần nữa mà.” Khương Tư Nguyên càng hy vọng cô không nhớ về chuyện trước kia, ác mộng nhiều hơn kỷ niệm tốt đẹp.


“Ừ.” Vân Kiều không đáp lại.


Thích là bí mật, cô có thể tiết lộ cho mọi người biết, nhưng không thể nói với Thẩm Trạm.


Buổi tối gió thổi, ánh đèn rực rỡ.


Cao ốc Nam Tinh là địa điểm nổi tiếng trên mạng, thu hút vô số người. Đến tám rưỡi, toàn bộ ánh đèn nối liền nhau, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, mọi người nhao nhao giơ điện thoại và các thiết bị ghi hình quay phim lên, lưu lại cảnh sắc hoa lệ này.


Điện thoại di động chụp được cảnh đêm, Vân Kiều gửi cho Thẩm Trạm. Anh chia sẻ tọa độ, Vân Kiều mở xem, thấy anh cách mình mấy trăm mét.


Anh đang chờ cô.


Vân Kiều và Khương Tư Nguyên băng qua biển người, leo lên tầng cao nhất đã đến tám giờ bốn mươi lăm phút. Nhớ tới thỏa thuận tối qua, cô đành tạm biệt Khương Tư Nguyên.


“Tư Nguyên, tới giờ rồi.” Ban ngày cô cũng đã nói với Khương Tư Nguyên, tám giờ rưỡi ngắm cảnh đêm một lát thì phải rời đi.


“Vậy tớ về khách sạn đây, hôm nay đi bộ nhiều đau chân quá.” Khương Tư Nguyên khom lưng xoa bóp chân.


Vân Kiều bắt một chiếc taxi, ghi lại biển số xe: “Về tới nơi nhớ gửi tin cho tớ.”


“OK.” Khương Tư Nguyên vẫy tay tạm biệt cô.


Nhìn Khương Tư Nguyên rời đi, Vân Kiều dời mắt xuống di động một lần nữa. Trong lúc cô kiểm tra tọa độ của Thẩm Trạm, bỗng nhiên có người ôm lấy vai cô: “Đừng tìm nữa, anh ở đây.”


“Anh vẫn luôn ở phía sau em à?”


“Ai bảo em lề mề, nơi này đường hẹp mà nhiều người như vậy, chen chúc muốn chết rồi, đi nhanh lên.”


Thẩm Trạm buông bàn tay đang ôm vai cô xuống, né tránh người đi đường, tiến về trước. Anh phát hiện người bên cạnh không theo kịp, bèn dừng bước nhìn đằng sau, hóa ra người đi đường đang cản trở Vân Kiều.


Chờ họ đi qua, Thẩm Trạm xoay người đưa một tay ra sau: “Đi thôi.”


Vân Kiều sững sờ vài giây, lập tức tiến lên nắm chặt. Trong cảnh đêm không ai nhìn thấy, gò má cô gái đỏ bừng.


Thẩm Trạm đưa tay nhìn đồng hồ, chín giờ kém năm rồi.


Hai người đi trên đường, nhân viên phát tờ rơi nhiệt tình ngăn Vân Kiều lại: “Chị muốn xem một chút không? Đây là hoạt động mới nhất của cửa hàng chúng tôi, miễn phí ly thứ hai tất cả các thức uống.”


Lời quảng cáo vô cùng hấp dẫn, cô bước vào mới thấy bảng hướng dẫn dựng thẳng bên cạnh cửa: Ngày kỷ niệm kết hôn của ông chủ, khuyến mãi đặc biệt dành cho các cặp đôi. Ly thứ hai còn một nửa giá, một người không thể mua hai ly. Cần một nam một nữ đồng thời vào cửa hàng mới có thể được giá ưu đãi.


Vì vậy ngoài những cặp tình nhân trong quán, cũng có nhiều chó độc thân bị lừa vào bởi lời quảng cáo miễn phí ly thứ hai.


Vân Kiều quay đầu hỏi: “Thẩm Trạm, được không anh?”


Thẩm Trạm ra hiệu cho cô nhìn quanh: “Em kéo anh vào rồi mới nhớ ra việc phải hỏi anh?”


“Vậy xem như anh đồng ý nhé.” Vân Kiều khẽ cười, lôi anh đến quầy gọi món.


Nhân viên lấy sổ và bút ra: “Mời hai anh chị để lại tên ở đây, không cần điền tên thật.”


Đây chỉ là một nghi thức tập hợp các lời chúc phúc.


Vân Kiều cầm bút lên, vừa viết một chữ thì bút hết mực, nhân viên hơi xấu hổ: “Chờ một chút, tôi sẽ lấy cây mới ngay.”


Nhưng vừa dứt lời, nhân viên đã bị khách khác gọi lại, bận rộn dễ quên. Họ đợi suốt hai phút nhân viên vẫn chưa về, Thẩm Trạm mất kiên nhẫn: “Phiền quá, em muốn uống gì cứ gọi đi, anh bao em được không?”


Vân Kiều âm thầm giấu đi tâm tư của mình, nhéo ngón tay ra vẻ bình tĩnh: “Viết tên là có thể uống hai ly.”


Thẩm Trạm nhìn cô: “Em nghĩ anh không trả nổi ly thứ hai?”


Vân Kiều lắc đầu, không nhanh không chậm trả lời: “Cần kiệm là đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”


“Chậc.” Cũng không biết cô cứng đầu gì nữa.


Nhưng cuối cùng anh vẫn chờ bút mới với Vân Kiều, anh vung tay ký tên của mình, Vân Kiều gọi hai ly trà sữa với giá như ý muốn.


Trong quán quả thực đông người, cả hai miễn cưỡng tìm được chỗ trống bên bệ cửa sổ, họ ngồi trên ghế cao chờ gọi số.


Thẩm Trạm gãi đầu trước cửa kính.


Bình thường anh không muốn vào những nơi này lắm, nhưng hình như Vân Kiều rất thích, lúc biến thành Kiều Kiều cũng thích.


Nhưng...


Trà sữa còn chưa có, thời gian đã tới chín giờ.


Thẩm Trạm quay đầu nhìn, Vân Kiều ngồi bên cạnh đang đưa tay dụi mắt.


Anh định lên tiếng, đã thấy Kiều Kiều buông tay ra, chớp chớp mắt, cô biến thành người khác rồi.


“Anh Thẩm Trạm.” Kiều Kiều mơ màng nhìn quanh: “Sao chúng ta ở đây vậy?”


Thẩm Trạm bình tĩnh lại, đan mười ngón tay đặt trên bàn, điềm nhiên giải thích: “Vừa rồi em muốn uống trà sữa, nên chờ ở đây.”


“Trà sữa!” Kiều Kiều tức khắc bị hấp dẫn, rõ ràng cô không biết chuyện xảy ra trước đó, rồi không hiểu sao đã xâu chuỗi lại được. Cô cầm hóa đơn nhỏ kiểm tra số thứ tự.


“Sắp tới rồi, em ngồi đây, anh đi lấy cho em.” Thẩm Trạm ra hiệu cho cô đưa lại hóa đơn.


Vừa nghe xong, Kiều Kiều vội vàng đứng lên, xung phong ra trận: “Em đi! Để em lấy!”


Cô nghĩ chuyện này thú vị, muốn đến lấy đồ uống, Thẩm Trạm nhún vai, tùy cô vậy.


Kiều Kiều đứng ở quầy, trong đầu chỉ còn số thứ tự xếp hàng, tiếp theo sẽ tới cô.


Nhân viên đặt hai ly trà sữa trước mặt cô, Kiều Kiều cầm lấy rồi quay về, nghĩ lần sau phải mua hai ly khác nhau, vậy cô có thể nếm thử hai vị một lần rồi.


Kiều Kiều vui vẻ với ý tưởng thông minh của mình, nhưng khoảnh khắc ấy, cô đã phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình rời đi, đã có người cướp mất chỗ ngồi của cô!


Đã xảy ra chuyện gì trước đó cô không biết, chỉ thấy người phụ nữ tóc dài gợn sóng chủ động đưa điện thoại cho Thẩm Trạm, hình như đang nói: “Thêm thông tin liên lạc...”


Trong lòng bùng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân, Kiều Kiều xông tới chặn trước mặt Thẩm Trạm, lớn tiếng từ chối: “Anh ấy sẽ không thêm đâu!”


“Uầy, ngại quá, đã quấy rầy rồi.” Thấy thế, người phụ nữ mới nhận ra anh chàng đẹp trai này không chỉ có một mình, cô ấy lập tức rời đi.


Thấy vẻ tức giận của cô, Thẩm Trạm không nhịn được, trêu cô: “Bé Kiều Kiều học tính xấu, muốn chặt đứt hoa đào của anh trai à?”


“Anh trai, chẳng lẽ anh không biết người lạ chủ động tiếp cận anh sẽ rất nguy hiểm ư?” Kiều Kiều nghiêm mặt dạy dỗ.


“Rồi lỡ tình yêu gõ cửa thì sao?” Anh phản bác vu vơ.


Kiều Kiều nhíu mày.


Vừa rồi lúc chờ trà sữa, cô nghe người bên cạnh nói gì mà chó độc thân, gì mà bạn trai bạn gái vui vẻ, chẳng lẽ anh Thẩm Trạm cũng muốn yêu đương?


Kiều Kiều nhét một ly trà sữa vào tay anh, phát huy tư duy logic của mình: “Anh muốn tìm bạn gái à?”


Thẩm Trạm mỉm cười gật đầu: “Đâu thể độc thân cả đời, sẽ bị chê cười đó.”


Kiều Kiều hút một ngụm trà sữa, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, thẳng thắn nói: “Vậy em làm bạn gái anh nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi