NAM PHỤ LÊN NGÔI

“Khụ...”

“Khụ khụ khụ...”

Thẩm Trạm vừa mới xé bao ống hút, suýt bị nghẹn chết.

Kiều Kiều vội vàng đặt ly trà sữa xuống, vô thức dán lòng bàn tay vào ngực anh vỗ vỗ: “Anh Thẩm Trạm, anh không sao chứ?”

Bàn tay nhỏ bé như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực anh, trong quán nhiều người, từng hành động đều có thể thu hút ánh mắt chú ý.

“Đừng đừng đừng, em đừng lộn xộn.” Khách bên cạnh nhao nhao nghi hoặc nhìn sang, Thẩm Trạm nhét ly trà sữa vào tay Kiều Kiều, kéo cô rời khỏi quán.

“Í, trà sữa của em sắp đổ ra rồi.” Cô bất ngờ bị kéo đi, ly trà sữa đầy tràn ra từ lỗ đâm ống hút một chút, Kiều Kiều cực kỳ không vui: “Sao phải đi? Em chưa uống hết trà sữa mà.”

“Vân Kiều Kiều, trà sữa có thể uống lung tung, nhưng em không thể nói lung tung.” Anh không ngờ khi còn bé Kiều Kiều lại như vậy, nói chuyện không suy nghĩ trước, còn dám lấy anh làm thú vui.

“Không hề nói lung tung, em nói thật mà.” Kiều Kiều nghiêm túc nghĩ ngợi. Chẳng phải việc Thẩm Trạm độc thân không tìm được bạn gái rất đáng thương sao? Nể tình anh đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể để Thẩm Trạm bị người ta chê cười được.

“Hừ...” Trẻ con ăn nói ngây thơ, anh không nên so đo.

“Anh Thẩm Trạm, anh định khi nào có bạn gái á?” Để cô có thể chuẩn bị trước một chút.

“Một mình em đã khó hầu hạ, sao anh còn dám có bạn gái?” Tóm lại, anh cũng không coi lời Kiều Kiều là thật, tự động loại trừ cô ra khỏi lựa chọn.

“Nên anh đừng lo, chờ Kiều Kiều lớn lên sẽ làm bạn gái anh.” Kiều Kiều có cách hiểu riêng về lời nói của anh.

Thẩm Trạm lực bất tòng tâm với tư tưởng cố chấp của cô bé này, anh nắm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô vuốt vuốt: “Em còn nhỏ mà gì cũng dám nói hết ha, em mới bao lớn chứ?”

“Anh không tin em.” Kiều Kiều đổi ly trà sữa sang tay trái, tay phải giơ lên ba ngón, cô nhìn thẳng vào mắt anh thề thốt: “Vân Kiều em nói sẽ giữ lời!”

Vẻ mặt trịnh trọng của cô gái phản chiếu vào mắt anh, Thẩm Trạm chợt không không nói nên lời.

Cô lấy cả tên ra thề, có thể thấy rõ mức độ nghiêm túc, nhưng đối với một cô bé mười ba tuổi, anh không định xem mấy lời này là thật.

Kiều Kiều dính lấy anh, anh biết, nhưng Vân Kiều thì không.

Anh phân biệt rõ ràng.

-

Ở Cảnh Thành đến ngày thứ tư, Khương Tư Nguyên bịn rịn chia tay Vân Kiều tại sân bay: “Kiều Kiều, lần sau tớ đến tìm cậu chơi tiếp nhé.”

“Được, nếu cậu tới, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tớ.” Đợi đến lúc ấy, chắc cô đã quen thuộc Cảnh Thành hơn rồi, có thể dẫn bạn bè tham quan nhiều nơi thú vị.

“Còn chuyện của cậu nữa, nếu cậu thật sự thích anh ấy, có thể thử xem, lỡ như anh ấy cũng có ý với cậu thì sao?”

“Để tớ nghĩ lại đã.” Thật ra cô vẫn không đủ can đảm.

“Tớ có thể cảm nhận được, bây giờ cậu vui vẻ hơn trước kia nhiều lắm, rõ ràng cuộc sống hiện tại thích hợp với cậu hơn.” Cô ấy ủng hộ Vân Kiều nghe theo con tim, vì cô ấy đã tận mắt chứng kiến Vân Kiều trong quá khứ lẫn bây giờ.

Cô ấy nghĩ: Ở bên cạnh Thẩm Trạm, ắt hẳn Vân Kiều rất vui vẻ, cô cười nhiều hơn.

“Nhưng bất luận cậu quyết định thế nào, tớ vẫn sẽ ủng hộ cậu, có chuyện gì cứ tâm sự với tớ.” Sau khi khích lệ vài lời, Khương Tư Nguyên tỏ vẻ sẽ tôn trọng lựa chọn của cô.

“Cảm ơn cậu, Tư Nguyên.” Được cô ấy ủng hộ vô điều kiện, Vân Kiều cảm thấy ấm áp.

Khương Tư Nguyên nghiêng người ôm cô, kéo vali vẫy tay tạm biệt: “Lần sau gặp lại.”

Nhìn theo bóng dáng cô ấy bước qua cửa kiểm tra an ninh rồi dần dần đi xa, Vân Kiều ửng đỏ mắt.

Đối với cô, ký ức đã mất đi, ngọt ngào hay cay đắng đều đủ cả.

Tháng Mười gió thu mát mẻ, ngày nghỉ kết thúc, thời tiết chuyển lạnh.

Khi Vân Kiều thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về trường học, Thẩm Trạm dựa vào cửa phòng cô nhẹ nhàng gõ cửa, Vân Kiều nghe thấy.

Cô quay đầu nhìn, Thẩm Trạm lên tiếng: “Tuần sau anh phải ra nước ngoài.”

Động tác cầm sách khựng lại, Vân Kiều nhanh chóng hỏi: “Thi đấu à anh?”

“Ừm, có lẽ phải mất một tuần.” Thời gian thi đấu mùa thu được định vào giữa tháng Mười. Với tư cách người đứng đầu Câu lạc bộ Canty, anh phải dẫn đội ra nước ngoài thi đấu, là trách nhiệm không thể trốn tránh.

Ngày xưa anh tự do muốn làm gì cũng được, nhưng giờ trong nhà có thêm người, trước khi đi còn phải dặn dò vài chuyện: “Chăm sóc tốt bản thân, có việc gọi điện cho anh.”

“Nước ngoài xa xôi, có việc gọi điện cho anh thì có ích lợi gì.” Vân Kiều vô thức mím môi.

“Em đang trong giai đoạn nổi loạn muộn hả? Đã biết trả treo với anh trai rồi cơ đấy.” Mấy câu dặn dò trước khi đi này, mọi người đều hiểu được có ý gì, nhưng Vân Kiều không để anh yên lòng.

“Không phải, em không có trả treo.” Vốn dĩ cô muốn học cách thoải mái đùa giỡn với anh, hy vọng có thể chung sống vui vẻ cùng anh. Nhưng dường như cô thất bại rồi, có lẽ vì tính cách cô già dặn không thú vị, lời nói ra khỏi miệng luôn khác xa ý của cô.

Một tiếng “anh trai” khiến Vân Kiều đành nuốt lời vốn đã chuẩn bị sẵn vào bụng, người nọ thật sự luôn nhắc nhở cô phải nhớ rõ vị trí, không thể vượt quá giới hạn. Cô chỉ còn cách gạt bỏ những tình cảm thừa thãi của mình, ngàn vạn câu muốn nói hóa thành một lời chúc không thể đứng đắn hơn: “Mong đội anh chiến thắng.”

Bên Vân Kiều anh báo một tiếng thì cô đã hiểu. Còn điều khiến Thẩm Trạm cảm thấy may mắn hơn là Kiều Kiều đã lớn lên, sẽ không giống trước đây không thể rời xa người khác.

Đêm trước khi lên đường, Thẩm Trạm mới ngả bài với Kiều Kiều.

Kiều Kiều nghe xong nhíu mày: “Một tuần bảy ngày, lâu quá anh ơi.”

“Nên em phải ngoan ngoãn ở nhà, có thể đến phòng eSport của anh chơi game, nhưng không được tự ý ra ngoài.”

“Em muốn ra ngoài chơi.”

“Chờ anh trở về sẽ dẫn em đi chơi.”

“Anh đi tận bảy ngày.” Kiều Kiều giơ ngón tay tỏ vẻ u oán: “Vậy em phải ở một mình suốt bảy ngày à?”

“Bé Kiều Kiều, anh phải làm việc kiếm tiền.” Thẩm Trạm thích xoa đầu cô, dùng thái độ dỗ dành trẻ con: “Nếu không làm sao mua quần áo mới cho bé Kiều Kiều đây?”

“Thế được rồi.” Nhắc tới quần áo, Kiều Kiều lập tức dẹp bỏ vẻ mặt không nỡ.

Đạt được mục đích, chẳng những Thẩm Trạm không thoải mái, mà còn nghẹn một hơi ở ngực, khó lòng tin nổi: “Hay quá nhỉ Vân Kiều Kiều, tốc độ lật mặt của em nhanh phết!”

Kiều Kiều tỏ vẻ vô tội, không hề nói một câu níu giữ nào nữa, Thẩm Trạm thất bại, sức quyến rũ của anh còn thua cả quần áo mới?

Thẩm Trạm đưa tay nhéo mũi cô, đau lòng nói: “Nhóc vô lương tâm.”

Kiều Kiều vô lương tâm lắc lư theo động tác của anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Thẩm Trạm, em có thể gọi điện thoại cho anh không?”

“Nếu thời gian thích hợp, anh sẽ gọi cho em.” Ra nước ngoài sẽ chênh lệch múi giờ, anh đã tính toán thời gian Kiều Kiều xuất hiện, nhưng không thể cố định thời gian của mình, để anh chủ động gọi thì sẽ ổn thỏa hơn.

“Nhưng nếu gặp chuyện quan trọng, em phải liên lạc với anh trước.” Anh nhấn mạnh nhiều lần: “Bất cứ lúc nào.”

Kiều Kiều gật đầu liên hồi.

Hôm nay Thẩm Trạm chơi với cô tới khuya, cũng là lần cuối anh dỗ cô ngủ trước khi xuất phát. Kiều Kiều mười ba tuổi không cần nghe kể chuyện, nhưng cô vẫn thích nắm tay Thẩm Trạm rồi chìm vào giấc ngủ, tựa như ngay cả trong mộng, cô cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.

Căn phòng yên tĩnh, Kiều Kiều nằm trên giường nhắm mắt, hô hấp đều đều. Ngay khi Thẩm Trạm nghĩ cô đã ngủ, thử rút tay, cô lại càng siết chặt ngón tay anh hơn.

Cô không ngủ, khi mở mắt, ánh mắt cô trong veo, trông không hề buồn ngủ.

“Không ngủ được?”

Kiều Kiều không trả lời, cô bật dậy, quỳ gối trên chăn, vươn cánh tay về phía trước, cô nghiêng người ôm lấy eo anh.

“Anh Thẩm Trạm.” Kiều Kiều vùi mặt, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh: “Anh về sớm một chút, Kiều Kiều sẽ nhớ anh.”

Thiếu nữ trong lòng không hề giữ lại, cô chỉ để anh thấy mình quyến luyến anh bao nhiêu. Thẩm Trạm chợt không nỡ, trong phút chốc, trong đầu đã hiện lên vô vàn ý định.

Ví dụ như anh có thể xin nghỉ cho Vân Kiều, dẫn cô theo.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, anh đặt hai tay sau lưng cô vỗ nhẹ trấn an: “Được, anh hứa với em.”

*

Từ lúc Thẩm Trạm rời đi, mỗi ngày đến giờ đều có thể nhận được vô số tin nhắn oanh tạc từ Kiều Kiều.

[Hôm nay em thăng cấp trong trò chơi đó.]

[Em rút được thẻ SSR!]

[Anh ơi khi nào anh về?]

Những tin nhắn như thế nhiều không kể xiết, đôi khi Kiều Kiều ngồi trước máy tính, đôi khi nằm trên đệm mềm, bất kể ở đâu, gặp phải chuyện thú vị gì cô luôn chia sẻ cho anh trước hết.

Lần đầu tiên Thẩm Trạm cảm thấy ra ngoài có người nhớ nhung cũng khá tốt.

Hiện tại Thẩm Trạm không tiện gọi video, nhưng vẫn trả lời tin nhắn của cô. Cả hai trao đổi như vậy, Kiều Kiều vui vẻ vô cùng, cô nằm đánh chữ trên chăn mềm mại, thỉnh thoảng còn ôm gối lăn qua lăn lại.

Bấy giờ, vòng bạn bè bỗng xuất hiện thông báo yêu cầu kết bạn, Kiều Kiều thoáng do dự, cuối cùng nhấn đồng ý.

Điện thoại của cô mới tinh, do Thẩm Trạm tặng. Mỗi tối cô phải đến phòng Thẩm Trạm lấy mới có thể sử dụng, trên tài khoản cũng chỉ có một người bạn là Thẩm Trạm. Bất chợt thêm một người bạn mới, Kiều Kiều có phần tò mò.

Kết bạn thành công, người đó gửi một tấm hình mèo đáng yêu chào hỏi cô. Kiều Kiều tìm kiếm trong gói sticker, thấy không thích hợp, cuối cùng gửi một sticker hình đậu tương.

Người lạ: [Hello.]

Người khác chào hỏi cô, Kiều Kiều cũng lễ phép trả lời đơn giản: [Chào buổi tối.]

Cô mới vừa gửi đi, câu thứ hai của người đó đã xuất hiện trên màn hình: [Gặp nhau tức là có duyên, xin hỏi một chút, bạn tên gì vậy?]

Có người hỏi tên, Kiều Kiều chậm rãi đánh hai chữ: [Vân Kiều.]

Dường như người đó không ngờ cô sẽ thẳng thắn như thế, trong thoáng chốc không biết trả lời thế nào, qua hồi lâu mới gửi tới một câu: [Được, cám ơn.]

Thế là có thể chấm dứt cuộc trò chuyện.

Không biết vì sao người này muốn kết bạn với cô, Kiều Kiều mở vòng bạn bè của người nọ, gần như ngày nào người nọ cũng chia sẻ hình ảnh liên quan đến cuộc sống.

Đi đâu chơi, ăn gì, cô kéo xuống, là một tấm hình chơi bóng rổ trong sân trường.

Kiều Kiều hiếu kỳ xem, ảnh chụp toàn cảnh nhưng rất rõ ràng, vừa phóng to đã thấy mặt người. Xét về tính thẩm mỹ, diện mạo người này khá ổn, phong cách ăn mặc thoạt nhìn có phần tương tự Thẩm Trạm.

Điều này khiến Kiều Kiều nhớ tới Thẩm Trạm, cô chỉ vào màn hình lẩm bẩm: “Không đẹp bằng anh Thẩm Trạm.”

Kiều Kiều thoát khỏi tấm ảnh, quét mắt qua những tấm ngày hằng ngày, thì thầm: “Nhàm chán quá.”

Nhưng cô không hề biết, cùng lúc đó, một nhóm nam nữ đang tụ tập chơi trò “Mạo hiểm”. Một chàng trai phải làm theo yêu cầu kỳ quái mà họ đưa ra, lập tức thêm bạn bè gần đó, hỏi tên người lạ nọ.

Thêm bạn trên mạng vốn là ẩn số, anh ta cho rằng người khác sẽ không đồng ý kết bạn, họ sẽ nghĩ anh ta là tên biến thái rồi chặn và xóa bỏ, hoặc sau khi thêm bạn cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ tên cho anh ta.

Hoàn toàn không ngờ rằng, người đó lại thoải mái như vậy!

“Nhìn cho kỹ, nhiệm vụ thành công rồi, ván tiếp theo.” Chàng trai giơ di động lướt qua trước mặt mọi người, ai cũng khen anh ta may mắn: “Trác Gia Hàng vận may của cậu tốt quá, lần sau phải đưa ra yêu cầu khó hơn mới được.”

“Vậy đủ rồi.” Xung quanh bao nhiêu người muốn thêm Wechat của anh ta nhưng anh ta không thêm. Không ngờ chỉ vì thua trò chơi mà anh ta phải chủ động thêm bạn bè gần đó, nói ra cũng mất mặt thật.

Yêu cầu mạo hiểm kỳ lạ này xem như đã hoàn thành, Trác Gia Hàng không cần nói tiếp.

Cũng may người đó không gửi tin nhắn tới nữa, anh ta định qua một lát sẽ lặng lẽ xóa người nọ, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nhưng khi buổi tụ họp kết thúc, Trác Gia Hàng lấy điện thoại ra chuẩn bị xóa bạn, phát hiện người đó đã ấn like, anh ta bèn mở vòng bạn bè xem.

Người dùng quen ứng dụng này nhạy bén nhận ra bức ảnh có vẻ không thích hợp, Trác Gia Hàng mở khung chat ra lần nữa để kiểm tra, thấy mình đã bị xóa.

“?” Trác Gia Hàng tràn đầy dấu chấm hỏi.

Người bạn vừa mới thêm xem ảnh bóng rổ đẹp trai của anh ta xong thì xóa anh ta ngay? Dám xóa!

Chẳng lẽ chê anh ta xấu?

Thanh niên được khen đẹp trai quanh năm sốc không chịu nổi.

Trên thực tế, Kiều Kiều chỉ nhận một cuộc gọi video, lúc tán dóc, cô thẳng thắn kể tất cả những chuyện mình gặp phải, sau đó bị Thẩm Trạm nghiêm túc dạy dỗ. Anh bắt cô xóa người lạ, không được tiết lộ thông tin cá nhân của mình với người khác.

Ánh bình minh le lói, tách biệt khỏi màn đêm tối tăm tĩnh lặng.

Lúc Vân Kiều ăn sáng ở nhà, còn nghe dì Triệu nhắc: “Kiều Kiều, phải uống hết sữa, hôm qua Thẩm Trạm gọi điện bảo bọn dì phải trông chừng cháu ăn cơm đấy.”

“Cháu biết rồi ạ.” Vân Kiều không thích uống sữa, không thích ăn canh, bình thường cũng không nhớ uống nhiều nước, nhưng được Thẩm Trạm căn dặn nhiều lần, cô đã thay đổi rất nhiều.

Hai tay Vân Kiều cầm ly sữa, lông mi dài rủ xuống, cô nâng ly nhấp từng ngụm nhỏ.

Cô nghĩ, nếu Thẩm Trạm đã gọi điện thoại cho dì Triệu và chú Liễu, tại sao không gọi thẳng cho cô?

Thẩm Trạm rời đi bốn ngày rồi, cô sợ quấy rầy, ngay cả một cuốc điện thoại cũng không dám gọi, chỉ lẳng lặng xem video đội anh thi đấu.

Cô cực kỳ muốn trò chuyện với anh, nhưng mấy ngày nay cô không gặp chuyện gì ở trường, tìm cái cớ hợp lý rất khó.

Vân Kiều rầu rĩ không vui, vài ngày gần đây tâm trạng không tốt, cô không cười nổi. So với mấy hôm trước cô còn ngồi ôm điện thoại di động thường cười ngây ngô, thì quả thực như hai thái cực.

Cô không cố ý thể hiện lên mặt, nhưng người bên cạnh vẫn dễ dàng nhận ra.

“Kiều Kiều, dạo này cậu gặp chuyện gì à?” Triệu Âm Lan quan sát cô hồi lâu, thấy cô cầm sách ngồi ngẩn người, cô ấy mới lên tiếng.

Bất chợt bị gọi tên, Vân Kiều giật mình định thần lại, chớp mắt trả lời: “Tớ không sao.”

Cuộc sống đời thường như một vũng nước đọng không gợn sóng. Cô không tìm được chủ đề nói chuyện với Thẩm Trạm, nên cô muốn xảy ra ít chuyện gì đó, vậy sẽ có lý do chính đáng để gọi anh.

Vân Kiều nghĩ tới đây, ánh mắt chợt lóe, cô quay đầu hỏi: “Gần đây trường học có gì thú vị không?”

“Để tớ nghĩ xem, trưa nay sẽ diễn ra trận thi đấu bóng rổ, đàn anh bên câu lạc bộ thể thao nói trận này có hai đội chủ lực, rất đặc sắc.” Triệu Âm Lan quen biết rộng rãi, sau khi thân thiết với đàn anh câu lạc bộ thể dục, cô ấy thường xuyên nhận được tin.

“Vậy chúng ta tới xem thi đấu bóng rổ đi!”

“Cậu có hứng thú với bóng rổ?” Triệu Âm Lan nghiêng đầu suy nghĩ: “Cũng được, hôm qua đàn anh còn mời tớ đi xem.”

Vân Kiều chậm rãi đóng sách, bắt đầu chờ mong trận đấu giữa trưa có thể thú vị một chút, để cô quay video gửi cho Thẩm Trạm…

Trong lòng ngóng trông, tinh thần Vân Kiều nâng cao lên hẳn, cô nở nụ cười nhẹ.

Buổi trưa tan học, Vân Kiều và Triệu Âm Lan chạy đến căn tin nhanh chóng ăn cơm trưa, rồi cả hai tới sân bóng chiếm chỗ trước.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Triệu Âm Lan đã liên lạc với đàn anh câu lạc bộ thể dục, đàn anh chủ động tới, bên cạnh còn có một chàng trai đi theo.

Đàn anh đã quen biết Triệu Âm Lan từ trước, chỉ vào chàng trai ôm bóng bên cạnh nói: “Giới thiệu một chút, đây là một trong những thành viên chủ lực sắp ra sân, Trác Gia Hàng, cầu thủ thực lực mới của câu lạc bộ chúng tôi.”

Khi Trác Gia Hàng xuất hiện, ánh mắt Vân Kiều sáng lên.

Nhưng chỉ lướt qua thôi.

Vì tư thế Trác Gia Hàng ôm bóng bước tới, phong cách hình tượng, từng cử chỉ đều thấp thoáng bóng dáng của một người khác, gợi lên nỗi nhớ trong lòng Vân Kiều.

Nhưng sau khi nhìn rõ mặt Trác Gia Hàng, cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Chàng trai này tuấn tú nhưng nhìn lưu manh, kém hơn Thẩm Trạm nhiều.

Có lẽ ở anh toát lên một loại khí chất chỉ thuộc về đàn ông trưởng thành.

Thẩm Trạm trông bất cần đời, nhưng rất đáng tin cậy, khiến người ta yên tâm vô cùng.

Vân Kiều lơ đãng dừng mắt, Trác Gia Hàng vừa vặn nhìn sang, hai người chạm mắt.

Vân Kiều đã bình tĩnh lại, trông cô trầm lặng như nước, còn trong mắt chàng trai đối diện thì lóe lên một tia lửa không rõ.

Triệu Âm Lan kéo Vân Kiều cười giới thiệu: “Đây là bạn em, Vân Kiều.”

“Vân Kiều?” Trác Gia Hàng gần như lập tức nhớ tới việc ngượng ngùng tối qua.

Nếu người tên “Vân Kiều” kia không xóa bỏ anh ta, có lẽ anh ta sẽ quên ngay. Nhưng người nọ không làm theo lẽ thường, xem vòng bạn bè của anh ta like ảnh chụp của anh ta xong thì xóa bỏ, làm anh ta bắt đầu hoài nghi về diện mạo của mình.

“Sao thế, quen à?” Đàn anh không hề biết khoác tay lên vai Trác Gia Hàng trêu ghẹo.

Dĩ nhiên Trác Gia Hàng không dám nói thật, đành uyển chuyển trả lời: “Hơi quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó.”

“Ha ha ha, Kiều Kiều của chúng em rất nổi tiếng ở khoa.” Triệu Âm Lan cười khéo đáp. Bình thường ai muốn bắt chuyện cũng sẽ nói như vậy, nhưng Kiều Kiều của các cô là một sinh vật Phật hệ* vô dục vô cầu, không xử lý ổn thỏa thì sẽ rất ngượng ngùng.

*Phật hệ: thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

Đôi bên chưa kịp tán gẫu nhiều hơn, cầu thủ tham gia trận đấu đã khởi động chuẩn bị. Triệu Âm Lan kéo Vân Kiều về chỗ ngồi, trận đấu bắt đầu, Vân Kiều lấy điện thoại ra quay.

“Cậu đang quay ai vậy?” Triệu Âm Lan tò mò hỏi.

“Không quay ai cả, mình quay trận đấu.” Cô không quay cầu thủ, cô chỉ muốn quay trận thi đấu bóng rổ.

Vân Kiều đến xem trận đấu vì có mục đích, cô quay được vài đoạn đặc sắc thì mất hết hứng thú. Lúc sau thậm chí cô còn cảm thấy buồn ngủ, không đợi trận đấu kết thúc, cô đã lặng lẽ rời khỏi.

Về ký túc xá, trước tiên Vân Kiều mở điện thoại di động, chọn video mà cô cho là đáng xem nhất để giữ, còn lại xóa hết.

Cô mở Wechat.

Chỉ có một người được ghim trong khung chat, cô nhanh chóng nhấn vào dấu tick (√) ở góc phải phía trên video, rồi chần chờ dừng tay ở giao diện trước mặt.

Nên nói thế nào đây?

Nói gì cho phải đây?

Ngộ nhỡ cô nói chán quá, không thể trò chuyện tiếp thì làm sao đây?

Rõ ràng trước kia đã chuẩn bị kỹ càng, tới thời khắc mấu chốt lại do dự, Vân Kiều ghét mình nhát gan, có phần bực bội.

Nghĩ mãi nhưng vẫn chưa biết nên nói gì, cô lỡ trượt ngón tay bấm gửi video.

Vân Kiều hít sâu một hơi, cứ quyết định thế đi.

Chờ Thẩm Trạm nhìn thấy, chắc hẳn anh sẽ trả lời gì đó nhỉ?

Vân Kiều chưa bao giờ biết quá trình chờ đợi tin nhắn lại giày vò như vậy. Nhất là sau khi gửi đi rất lâu, cô mới nhớ tới chênh lệch múi giờ ở nước ngoài. Ắt hẳn bây giờ Thẩm Trạm đang ngủ.

Đến bảy giờ tối, khung chat trên cùng hiện ra chấm đỏ.

Vân Kiều định mở ra, thì người cô tâm tâm niệm niệm đã chủ động gọi điện thoại xuyên quốc gia tới. Khoảnh khắc nhận máy, Vân Kiều như ngừng thở.

“Vân Tiểu Kiều.”

“Em đây!” Giọng nói nhẹ nhàng thường ngày trở nên hào hứng.

“Sao gửi video cho anh thế?”

“Em...” Anh lập tức nhắc ngay trọng tâm, còn dùng giọng điệu chất vấn. Vân Kiều căng thẳng siết chặt tay, hoảng hốt không biết nói sao: “Em, em gửi nhầm.”

“Ồ? Thế em định gửi cho ai? Video này ai quay?”

“Sao anh hỏi nhiều vậy?” Cô chỉ muốn tìm lý do nói chuyện thôi, làm sao có thể nghĩ xa như thế.

“Tự em tính xem mấy ngày rồi, một cuốc điện thoại cũng không gọi cho anh, vất vả lắm mới nhận được tin thì em lại gửi nhầm?”

Từ lúc ra nước ngoài anh đã ngóng trông, không biết khi nào Vân Kiều sẽ chủ động liên lạc, kết quả từ đầu tới cuối chỉ nhận được vô số tin nhắn từ Kiều Kiều.

Chẳng phải cảm xúc của Vân Kiều và Kiều Kiều ảnh hưởng lẫn nhau sao? Kiều Kiều bám anh, còn Vân Kiều lạnh băng, nhưng vẫn thi thoảng mềm mại làm nũng với anh đều có lý do cả.

Anh tò mò lúc nào Vân Kiều sẽ chủ động tìm anh, kết quả đợi ròng rã bốn ngày, chỉ nhận được một video đám nhóc chơi bóng rổ, mà còn gửi nhầm nữa chứ, ngẫm lại anh đã thấy khó chịu.

“Anh cũng không nhắn tin gọi điện cho em mà?” Nhắc tới chuyện này, cô vẫn thấp thỏm trong lòng, không biết nên giữ khoảng cách với Thẩm Trạm thế nào.

“Giống nhau à? Ngày nào anh cũng gọi điện về nhà, chuyện của em anh nắm rõ. Em thì hay rồi, không hó hé một tiếng, chạy đến xem người khác chơi bóng, có nhớ tới anh đâu?”

“Em không có.”

“Thôi đi, sự thật rành rành ở đấy, đừng hòng ngụy biện.” Dường như Thẩm Trạm thật sự rất tức giận, liên tục quở trách: “Phí công nuôi dưỡng một cô nhóc vô lương tâm, anh trai ở bên ngoài mệt mỏi như vậy cũng không biết hỏi han một tiếng.”

“Xin lỗi anh nhiều.” Từng lời chất vấn của anh đè nặng lòng cô, Vân Kiều có vô vàn câu nói muốn phản bác, nỗi nhớ ẩn sâu trong tim như sắp tuôn trào: “Thật ra em...”

Âm thanh bên tai bị tiếng gõ cửa át đi, Thẩm Trạm sợ nghe không rõ, nói với Vân Kiều: “Đợi xíu, có người gõ cửa.”

Mấy ngày nay ai đến tìm anh cũng xoay quanh việc thi đấu, Thẩm Trạm không cúp điện thoại, cầm di động tới xem.

Cửa phòng mở ra, anh thấy Vệ Lộ đứng ở cửa: “Thẩm Trạm, anh dậy rồi à?”

Nghe giọng cô ta, Vân Kiều cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi