Edit: Lune
Vài tuần sau, Quý Miên nghe tin Tống Ngọc và Hạ Thường quay lại với nhau từ hệ thống.
Cậu thoáng thả lỏng, diễn xong màn cuối cùng nữa là kết thúc hoàn toàn rồi.
Cuối tháng 9, tiết cuối cùng của thứ Sáu, Tống Ngọc chăm chú lắng nghe bài giảng. Gần hết giờ, thầy bảo sinh viên tự ôn lại nội dung trên lớp, nhưng thực tế là còn có vài phút nữa là hết giờ nên cho sinh viên thu dọn đồ dần.
Tống Ngọc cúi đầu, cất đồ vào cặp sách, lúc ngước mắt lên thoáng liếc qua cửa sổ trong phòng học thì bỗng khựng lại.
Dù người con trai ngoài cửa đứng khá xa, hơn nữa chỉ trông thấy mỗi một bên mặt, nhưng Tống Ngọc vẫn nhận ra đó là Hạ Thường.
Cậu khẽ tằng hắng, đầu gối dưới gầm bàn lặng lẽ nhấc hai cái.
Chuông tan học vừa reo, Tống Ngọc lập tức đeo cặp đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa mở từ bên trong, Hạ Thường quay đầu nhìn, không ngờ Tống Ngọc lại là người đầu tiên bước ra.
"Sao cậu lại ở đây? Không có tiết hả?"
"Không." Hạ Thường nắm tay Tống Ngọc: "Tớ xem thời khóa biểu của cậu rồi, ngày mai thứ Bảy không có tiết, tối nay ngủ muộn cũng được phải không?"
Tống Ngọc hoang mang hỏi: "Có gì à?"
"Dẫn cậu ra ngoài ăn cơm. Tớ thấy cậu đăng trạng thái muốn ăn hải sản còn gì?"
Tống Ngọc ngượng ngùng: "Đó là mấy tháng trước rồi mà."
"Muốn ăn gì cũng được."
"..."
Hạ Thường biết điều Tống Ngọc lo lắng, bèn nói: "Đừng lo cho tớ, tớ có tiền mà, thật đấy, nhiều lắm."
Hạ Thường biết mình nghèo, nhưng hắn không tin mình sẽ nghèo cả đời, trong hai năm cấp 3 bỏ bê chuyện học hành, hắn đã thử đủ cách kiếm tiền, cũng thành công tích cóp được một khoản kha khá.
Chẳng qua hồi cấp 3 chi tiêu chắt bóp, thậm chí có thể nói là keo kiệt, đồng phục mặc rách còn chẳng nỡ mua cái mới.
Vốn dĩ Hạ Thường định dùng số tiền kia để vào Nam làm ăn sau khi tốt nghiệp cấp 3. Nào ngờ vì Tống Ngọc mà quỹ đạo cuộc đời lại ngoặt sang một hướng mà hắn chưa từng dám nghĩ tới.
Giờ số tiền vốn dùng để xông pha thiên hạ kia trong vài năm tới cũng không cần dùng đến nữa.
Hơn nữa, trong hai tháng sau khi thi xong đại học năm nay, hắn đi làm thêm cũng kiếm được kha khá, trừ học phí và sinh hoạt phí bốn năm đại học thì hắn vẫn còn dư lại một ít.
Trước đây Hạ Thường luôn hướng tới cuộc sống dốc sức phiêu bạt đây đó một mình, hắn cảm thấy như vậy rất tự tại, hắn cũng thừa nhận chí hướng của mình hơi lỗi thời, chỉ muốn kiếm tiền, làm ông chủ.
Nhưng giờ thì khác, bởi hắn có Tống Ngọc rồi.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì sinh viên cũng lần lượt ra khỏi lớp. Lúc ra ngoài, Quý Miên và Tạ Hành vừa khéo trông thấy cảnh Hạ Thường nắm tay Tống Ngọc, người này ghé sát vào tai người kia thì thầm.
"..."
Quý Miên dừng bước.
Tạ Hành theo ngay sau cậu cũng dừng lại.
Bấy giờ, hai người cách đó vài mét cũng chú ý tới họ.
Nhất là Hạ Thường, sau khi nhìn thấy Quý Miên thì ngạc nhiên lên tiếng: "Là anh hả?"
"Hôm đó cảm ơn anh đã chỉ đường giúp em." Nói xong, Hạ Thường nhớ ra Quý Miên trên mình một khóa, thế là lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn đàn anh."
Tuổi của Hạ Thường còn lớn hơn Quý Miên nhưng vẫn gọi cậu một tiếng anh.
Quý Miên không nói gì.
"Hai người quen nhau à?" Tống Ngọc hỏi.
"Ừ, hôm nhập học anh ấy chỉ chỗ viện quản lý cho tớ."
Quý Miên nhìn đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người họ, mi mắt thờ ơ cụp xuống, bờ môi cũng theo đó mà mím chặt lại, không nói một lời.
"..."
Vẻ mặt Tống Ngọc hơi xấu hổ.
"Đi thôi." Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Tạ Hành.
Hắn tiến lên nửa bước rồi nắm lấy cổ tay Quý Miên, ép người nọ chuyển ánh mắt về phía mình mới hạ giọng hỏi: "Đi nhé?"
Quý Miên đi theo hắn.
Trên đường, Tạ Hành im lặng đi bên cạnh Quý Miên.
Hắn biết Quý Miên nhìn thấy cảnh Tống Ngọc ở bên người khác còn khó chịu hơn cả việc bị từ chối lời tỏ tình. Vì ít ra trước đó, Quý Miên vẫn còn cơ hội.
"Anh Hành, tớ muốn uống rượu."
Tạ Hành không thốt nên lời từ chối.
"Tôi uống với cậu."
...
Gần nơi ở của Tạ Hành có rất nhiều quán ăn nhỏ, quán nào cũng có rượu trắng với bia, một vài quán khá sang trọng còn có cả rượu vang đỏ lẫn trắng.
Quý Miên chọn đại một cái quán vắng khách, vừa vào cửa đã hỏi ông chủ có bia rượu gì không.
Chủ quán là một người miền Bắc bộc trực, hỏi thẳng: "Có, muốn rượu trắng hay bia?"
Hồi trước Quý Miên chỉ uống qua ít rượu vang, trải nghiệm cũng chẳng tốt cho lắm nên về sau không đụng vào nữa.
Người cậu thoáng run, nhưng vẫn kiên trì nói: "Rượu trắng ạ."
【Lượng sức mà làm.】Hệ thống nhắc nhở.
"Cho cháu rượu trắng."
Ông chủ nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Quý Miên, lập tức hiểu ra: Chắc thất tình.
Tạ Hành liếc cậu một cái, không nói gì. Dù sao có hắn ở đây rồi, Quý Miên có uống say bét nhè thì vẫn còn hắn vác về.
Ông chủ nhìn sang Tạ Hành: "Thế anh bạn này muốn gì?"
"Cho cháu hai lon bia." Nói xong, Tạ Hành lại gọi thêm hai món nhắm, tránh cho Quý Miên uống rượu không lại đau dạ dày.
Lúc mang đồ lên, ông chủ còn nháy mắt ra hiệu với Tạ Hành, ý bảo hắn trông chừng đừng để Quý Miên uống nhiều rượu trắng quá. Nếu là người khác thì ông chẳng thèm lo bao đồng vậy đâu, nhưng vừa nhìn mặt Quý Miên là ông đã biết đứa này không uống được rồi.
Chén đựng rượu trắng mang lên cũng dùng loại nhỏ nhất.
Quý Miên uống cạn hai chén liền, hai chén xuống bụng, có lúc mới vào cổ họng hơi cay cay ra thì chẳng còn cảm giác nào khác.
Hệ thống nói:【Nhiều nhất ba chén rưỡi, không uống nổi thì giả say.】
Nó nghĩ dù sao cũng là màn cuối rồi, thôi cứ để Quý Miên tự nhiên đi.
【Được.】
Quý Miên đang định rót thêm cho mình thì thấy Tạ Hành đẩy lon bia lạnh đã mở nắp ra sang cho cậu. "Uống cái này đi."
Quý Miên chần chờ một lúc rồi cầm lấy.
Tu hai ngụm, đắng đến nỗi mặt cậu nhăn nhó hết cả, còn chả bằng cái kia...
Cậu lườm người đối diện: Sao lại hại cậu?
Cậu ăn vài miếng nhắm át đi vị đắng trong miệng, sau đó gạt lon bia sang bên cạnh rồi lại rót cho mình một chén rượu trắng.
Uống xong, Quý Miên thấy chắc cũng tạm ổn rồi, định rót thêm một chén nữa, sau đó uống một nửa rồi giả say theo đề nghị của hệ thống.
Mà cũng chẳng cần giả vờ nữa, vì giờ cậu thấy hơi ngà ngà rồi, cơ thể cũng bắt đầu nóng ran lên.
Cậu đưa tay toan cầm lấy chai rượu.
Tạ Hành vẫn luôn nhìn cậu tu rượu từ nãy tới giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, giữ tay cậu lại: "Muốn chết à?"
Quý Miên quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm một lúc, hai mắt bỗng đỏ hoe.
Ngay sau đó, một giọt nước mắt rơi xuống.
Người đang giữ cổ tay cậu sững sờ.
Hệ thống huýt sáo, bày tỏ khen ngợi với kỹ năng diễn xuất ngày càng thành thạo của Quý Miên.
Nhìn xem, giờ diễn cảnh khóc không cần véo đùi nữa nhé.
Diễn xong cảnh khóc, Quý Miên bắt đầu gào thét điên cuồng: "Oa oa!!"
Tạ Hành vẫn đang chìm đắm trong nước mắt của cậu chưa kịp tỉnh hồn thì thình lình nghe thấy tiếng rống này, làm giật mình run cả tay.
"Oa oa..."
"Rốt cuộc cái tên ngốc kia tốt hơn tớ ở điểm nào chứ? Còn chẳng đẹp trai bằng tớ nữa!!"
Ban nãy thấy cậu rơi nước mắt, Tạ Hành đau lòng đến mức gần như tê liệt, giờ bất ngờ nghe Quý Miên gào khóc thảm thiết như vậy, trong mắt không khỏi thấp thoáng ý cười.
Quý Miên cầm chén dộng mạnh xuống bàn, tay nắm thành quyền đập lên mặt bàn hai cái, vẻ không cam lòng chút nào: "Anh Hành, cậu ta có đẹp trai bằng tớ không?"
"Có không? Có không?"
Tạ Hành đưa tay lau nước mắt cho cậu, dỗ dành: "Không đẹp trai bằng cậu."
Một lúc sau, ông chủ bước tới, trên mặt cũng mang theo ý cười, nói với Tạ Hành: "Anh bạn, bạn cậu uống say rồi thì đưa về đi, bên cạnh có mấy cô gái vừa bị dọa giật mình đấy, mới phản ánh với tôi xong."
Vừa nghe lời này, Quý Miên lập tức ngậm miệng.
Quán được trang trí khá lịch sự, bên trong có hai dãy ghế, giữa hai dãy có bình phong ngăn cách. Lúc hai người cậu vào, dãy bên ngoài chỉ có một bàn toàn nam đang ngồi.
Cậu không ngờ mình sẽ làm người khác sợ.