Edit: Lune
Tạ Hành không đi đường vòng nữa.
Mười mấy phút sau, hắn đến cổng trường.
Gần cổng chính có nhiều sinh viên qua lại, hắn thả Quý Miên xuống.
"Tỉnh rồi à?"
Quý Miên không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với hắn nữa, cậu cụp mắt xuống rồi "ừm" một tiếng.
Tạ Hành nhìn chăm chú vào xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, nhìn trong chốc lát lại chuyển sang gương mặt cậu, cuối cùng dừng lại vài giây trên chiếc khuyên tai sáng lóa kia rồi mới tiếp tục mở miệng: "Lời tôi nói vừa rồi, cậu cũng nghe thấy rồi phải không?"
"..."
Quý Miên chẳng ừ hử gì cả.
"Tôi thích cậu." Khóe miệng Tạ Hành lên cong lên: "Vốn chưa định nói với cậu lúc này."
Tống Ngọc mới thành đôi với Hạ Thường, Tạ Hành cũng hiểu Quý Miên vẫn chưa thể buông bỏ được.
Quý Miên chưa tỉnh rượu, cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, đến cả việc suy nghĩ cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Lời tỏ tình của Tạ Hành quá đột ngột.
Quý Miên từng nhận được không ít lời tỏ tình, cũng gặp kha khá tình huống bất ngờ, nhưng cậu lại chưa bao giờ cảm thấy khó giải quyết đến vậy.
"Anh Hành... cậu không thích con trai còn gì?"
"Cậu khác."
"Khác chỗ nào? Tớ cũng là con trai mà."
Tạ Hành bật cười: "Không phải ý đó."
Quý Miên im lặng một hồi: "Anh Hành, tớ..."
"Tôi biết câu trả lời rồi nên cậu không cần nói xin lỗi." Hắn không muốn nghe câu "xin lỗi" của Quý Miên, dù giọng nói ấy dịu dàng đến mức nào.
"Chỉ cần cậu chưa hẹn hò với ai thì tôi vẫn còn hi vọng mà, phải không?"
"..."
Quý Miên không biết phải nói sự thật với Tạ Hành thế nào, nhưng nếu cứ để Tạ Hành chờ đợi mình thì tàn nhẫn với người này quá.
"Nếu..." Cậu thử hỏi dò: "Nếu như, cậu biết kiếp này không có khả năng thì sao?"
"Tôi kém đến vậy à?" Tạ Hành nhíu mày, không nhịn được mà ngờ vực bản thân: "Cậu chắc chắn cả đời này sẽ không thích tôi?"
Hắn biết mình trong lòng Quý Miên không bằng Tống Ngọc, nhưng không ngờ khoảng cách lại lớn đến mức... thậm chí có thể khiến người này nói ra câu "Kiếp này không có khả năng" như vậy.
Hắn từng thấy Quý Miên từ chối lời tỏ tình của người khác, nhưng chưa từng nghe cậu nói mấy lời tương tự như vậy với mấy người đó, tại sao đến lượt hắn thì ngay cả chút hi vọng cũng không cho?
"Không, đương nhiên không phải... Anh Hành đương nhiên là tốt cực kỳ, không kém chút nào. Nhưng tớ..." Quý Miên sắp bị cồn với tình huống hiện tại đốt cháy đầu óc rồi, nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn.
Nói được một nửa, cậu hít nhẹ một hơi rồi dừng lại.
Tạ Hành nhìn cậu, giọng rất khẽ: "Nếu kiếp này không được, vậy thì chờ đến kiếp sau."
Lông mi của Quý Miên run run.
Hầy...
Nhìn cảnh này, hệ thống thầm thở dài. Nếu Tạ Hành trả lời do dự một tí thì sẽ không...
"Xin lỗi cậu." Giọng Quý Miên hơi khàn khàn.
Tạ Hành nghe câu "xin lỗi" của Quý Miên, lòng chùng hẳn xuống.
Giọng Quý Miên rất nhẹ, nhưng quả quyết đến mức tàn nhẫn: "Đừng thích tớ, anh Hành. Không có hi vọng đâu."
Vẻ thong dong mà Tạ Hành giả vờ bày ra chậm rãi biến mất: "... Tại sao?"
"..."
"Cậu đối xử với ai cũng tốt như vậy." Nụ cười trên mặt Tạ Hành gần như không giữ nổi nữa: "Tại sao đến lượt tôi, cậu lại tàn nhẫn thế?"
"Bởi vì cậu khác họ."
Với những người khác, Quý Miên biết rõ bọn họ sẽ quên cậu vào một ngày nào đó trong tương lai, sau đó sẽ có người yêu mới, cuộc sống mới.
Nhưng Tạ Hành thì khác. Tạ Hành với cậu là cùng một kiểu người. Chỉ cần bắt được chút hi vọng là bọn họ có thể bất chấp đi tới cùng.
Cậu không thể đứng nhìn Tạ Hành bước vào con đường không có kết quả rồi mặc kệ như vậy được.
Người đối diện hồi lâu không lên tiếng.
Mãi lâu sau, cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống trước mặt mình, Quý Miên mới sững sờ ngẩng đầu lên, con ngươi trong mắt lập tức co lại.
Tạ Hành không cười nữa.
"Cậu..." Quý Miên chỉ thốt ra được một chữ rồi nói không nên lời.
Cậu chưa thấy Tạ Hành khóc bao giờ, càng chưa từng nghĩ hắn sẽ khóc.
Tạ Hành đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Quý Miên, hắn quay mặt đi rồi giơ tay lên lau nước mắt.
Lúc quay đầu lại, vẻ mặt hắn đã có thể gọi là bình tĩnh rồi, chỉ trừ mắt hơi đỏ: "Tôi hiểu rồi."
Quý Miên im lặng một lúc lâu mới nói: "Vậy, tớ về đây."
"Ừm."
Quý Miên quay người đi về phía cổng trường, vừa mới đi được vài bước thì đột nhiên chân trái vấp chân phải, sau đó là cảm giác mất trọng lượng truyền đến.
Nhưng cậu không ngã vì Tạ Hành đã đỡ lấy eo cậu.
"Vẫn đang đi hình chữ S kìa." Giọng nghèn nghẹn của Tạ Hành vang lên.
Quý Miên: ...
Tạ Hành thở dài, nói: "Để tôi đưa cậu về."
Quý Miên xấu hổ cực kỳ, vừa nói câu "Không cần đâu" thì tay Tạ Hành đã vòng qua sau lưng, đỡ lấy cánh tay cậu rồi.
Quý Miên đành phải cúi đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu nhé."
Tạ Hành mím môi.
Say đến thế rồi mà sao lúc từ chối hắn lại tỉnh táo rõ ràng vậy.
...
Hơn một tháng sau đó, Quý Miên không còn ngồi cùng Tạ Hành nữa. Mà sáng đi học Tạ Hành cũng không còn mang theo bữa sáng tới nữa.
Cả hai người đều biết rõ, từ khoảnh khắc hiểu rõ lòng nhau, bọn họ chẳng thể làm bạn với nhau được nữa.
Toàn bộ sinh viên lớp 4 đều nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong mối quan hệ của hai người họ.
Nhất là Phạm Đào và mấy người khá thân với Quý Miên, thậm chí cô nàng còn chạy tới hỏi Quý Miên lý do nữa, nhưng câu trả lời nhận được lại rõ công thức, không lộ ra điều gì cả.
Còn về phía Tạ Hành thì chẳng có ai dám đến trêu chọc hết.
Người nhọc lòng nhất trong lớp phải kể đến Giả Văn Bác.
Là bạn cùng phòng kiêm bạn cùng lớp của cả hai người, cậu ta biết rõ Quý Miên với Tạ Hành lúc trước thân thiết cỡ nào, giờ thấy hai người kia ngay cả tình cờ gặp cũng chẳng nói câu nào với nhau làm cậu ta không khỏi thấy buồn.
Giả Văn Bác cực kỳ chắc chắn giữa họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Một hôm, nhân lúc trong ký túc xá chỉ có mình Quý Miên với cậu ta, Giả Văn Bác cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Tiểu Chu này, cậu với... Tạ Hành sao thế?"
"Hả?"
"Tại tớ thấy lâu rồi hai cậu không ngồi cùng nhau trên lớp ấy."
"À, có gì đâu, chỉ là... tớ thấy ngồi một mình tiện hơn ấy mà."
Giả Văn Bác mím môi.
Ngồi một mình tiện hơn? Cậu ta thấy đâu có giống. Có mấy lần cậu ta thấy Tạ Hành ngồi sau Quý Miên, ánh mắt Tạ Hành cứ dính vào lưng Quý Miên suốt, nhìn như muốn xuyên thủng quần áo của người ta vậy.
Mà đôi lúc Quý Miên ngồi sau Tạ Hành cũng sẽ thỉnh thoảng liếc liếc người kia.
Cái cảm giác kia khó tả lắm luôn, Giả Văn Bác luôn cảm thấy đây không chỉ đơn giản là muốn ngồi một mình.
"Hai cậu chắc không xảy ra mâu thuẫn gì đấy chứ?"
"Không có thật mà."
"Ừ được rồi... À phải rồi Tiểu Chu, mấy hôm nữa sinh nhật tớ."