NAM PHỤ LUÔN NHẬN ĐƯỢC KỊCH BẢN SI TÌNH

Edit: Lune

Hai người ngồi đối diện cũng sững sờ theo thanh âm kia, Trần Húc dừng đũa, hoang mang nhìn Quý Miên.

Tạ Hành là người phản ứng đầu tiên, hắn cúi xuống nhặt đũa giúp, sau đó để lên bàn rồi nói: "Để tôi đi lấy đôi mới."

Hắn ngồi ngoài nên đi ra tiện hơn.

Nhưng lúc vừa đứng dậy thì tay áo của hắn lại bị ai đó giữ chặt.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Quý Miên đang nắm chặt một góc tay áo của mình, trong đôi mắt đen láy kia đầy vẻ hoảng hốt.

Tạ Hành nhíu chặt mày, hắn không đi lấy đũa nữa, chỉ lo lắng về trạng thái rõ ràng không bình thường của Quý Miên: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"

Môi Quý Miên khẽ mấp máy.

Anh ơi...

Lúc này Giả Văn Bác lên tiếng: "Không cần đi lấy đâu, để tớ bảo người ta mang bộ đồ ăn mới đến."

Tạ Hành lại ngồi xuống, tay áo vẫn bị người kia nắm chặt.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ của nhà hàng mang đến một bộ đồ ăn mới cho Quý Miên.

Mà Quý Miên cũng ép bản thân phải bình tĩnh lại, bàn tay đang nắm tay áo của Tạ Hành chậm rãi buông lỏng.

Chỉ là một câu nói thôi mà... không thể nói lên điều gì cả.

【Không, nếu là bằng chứng thì đủ để nói rõ vấn đề rồi.】Nhưng hệ thống lại lên tiếng vào lúc này.

Quý Miên chưa hiểu ý nó:【... Nghĩa là sao?】

【Nói kết luận trước. Nói ngắn gọn thì Đoàn Chước, Lục Khả và Tạ Hành đang ngồi bên cạnh cậu rất có thể là cùng một người.】

Trong chớp mắt, hô hấp của Quý Miên như ngừng lại.

【Anh nói... gì?】

"Tiểu Chu." Giọng nói quan tâm của Giả Văn Bác vang lên: "Cậu sao vậy?"

Quý Miên vẫn đang chìm đắm trong lời hệ thống vừa nói, lúc ngẩng mặt lên thì gần như không giữ nổi biểu cảm của "Lộ Chu" được nữa.

Ba người trên bàn ăn đều đang hướng mắt nhìn về phía cậu, ai nấy đều thấy lo lắng trước trạng thái khác thường của Quý Miên.

Quý Miên đột ngột siết chặt bàn tay đang để trên đầu gối. Móng tay cắt ngắn bấm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau gọi lý trí của cậu quay lại phần nào.

"Tớ..." Cậu khó nhọc mở miệng: "Tớ đi vệ sinh."

Giả Văn Bác ngơ ngác: "À à."

Tạ Hành nhìn Quý Miên một lúc rồi đứng dậy nhường đường cho cậu.

Lúc đi ngang qua hắn, Quý Miên phải cố gắng kiềm chế hết sức không cho mình quay sang nhìn Tạ Hành.

Nhà hàng quá rộng, Quý Miên hoàn toàn không có tâm trạng tìm đường nên cứ cắm đầu đi thẳng về phía trước.

Cậu không tìm thấy phòng vệ sinh, trái lại lại lạc ra sân thượng bên ngoài của nhà hàng.

Thời tiết mùa đông rét lạnh nên sân thượng không có lấy một bóng người, nhìn xuống phía dưới là con phố khá vắng lặng.

Không khí lạnh chui vào cổ áo Quý Miên, chẳng biết có phải vì lạnh hay không mà bàn tay đang nắm chặt lan can ở rìa sân thượng của cậu không ngừng run rẩy.

【Hệ thống... anh vừa nói gì cơ?】

Hệ thống nói:【Xin lỗi, tại sợ làm cậu mừng hụt nên không nói cho cậu biết trước khi suy đoán được xác nhận.】

【Từ khi kết thúc thế giới trước, tôi vẫn luôn nghĩ tại sao điểm si tình của Đoàn Chước và Lục Khả lại bất thường như vậy, mãi đến gần đây mới tìm được đáp án...】

Hệ thống kể hết suy luận của mình cho Quý Miên.

Thật ra từ lúc Tạ Hành tỏ tình với Quý Miên vào hơn một tháng trước, suy đoán của nó đã gần như được chứng minh là đúng rồi.

Dường như bất kể ở thế giới nào, linh hồn người đó cũng sẽ yêu Quý Miên lần nữa, dù cho ký chủ của nó xuất hiện với diện mạo xa lạ thế nào.

Lời Tạ Hành nói trên bàn ăn hôm nay thật ra là bằng chứng thứ hai. Nếu lúc trước hệ thống còn nghi ngờ thì giờ đây mọi nghi ngờ của nó đã tan biến hết thảy.

【Tôi biết điều này rất khó tin với cậu, nhưng trong thế giới trước, lúc đối mặt với Lục Khả, cậu cũng từng có suy đoán tương tự mà phải không? Chẳng qua sau đó cả hai chúng ta đều cảm thấy quá phi lý nên mới không để trong lòng.】

【...】

Hệ thống nhẹ giọng hỏi:【Cậu vẫn ổn chứ?】

Quý Miên chậm rãi ngồi xổm xuống, cả người dán sát vào tấm kính lạnh buốt vì gió lạnh phía dưới lan can.【Tạ Hành, còn có anh Lục...】

【Ừ.】Hệ thống im lặng một lúc:【Tôi không biết nói cho cậu những điều này rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.】

Quý Miên khó khăn lắm mới bước tiếp được, nó không biết những lời này của mình sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào nữa.

【Cảm ơn anh, hệ thống.】

【Hừ, không cần cảm ơn. Về trước đi đã.】

Quý Miên hít mũi một cái, nói:【Giờ chắc hơi khó.】Khả năng trong chốc lát tuyến lệ không dừng được.

Hệ thống: 【...】

...

Trên bàn ăn, Tạ Hành lại nhìn đồng hồ lần nữa, Quý Miên đã đi gần mười phút rồi.

Để ý đến động tác của hắn, Giả Văn Bác cũng lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu Chu đi hơi lâu rồi nhỉ..."

Tạ Hành không kìm được nữa, đứng dậy: "Tôi đi tìm cậu ấy."

"Hở? À được."

Nhà hàng ở tầng bảy, Tạ Hành tìm khắp các phòng vệ sinh trên tầng bảy cũng chẳng thấy bóng dáng Quý Miên đâu.

Lúc đến gần lối ra sân thượng của nhà hàng, hắn gửi cho Quý Miên hai tin nhắn.

Chờ mấy giây, Quý Miên không trả lời, Tạ Hành đành gọi thoại qua, đồng thời đi ra sân thượng yên tĩnh hơn.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại khi thoáng thấy nơi nào đó ngoài sân thượng. Trên sân thượng không bật đèn, nhưng ánh trăng yếu ớt vẫn gói gọn được một bóng hình ở gần đó vào trong tầm mắt của Tạ Hành.

Quý Miên ngồi dưới đất tựa lưng vào lan can, đang ngửa đầu nhìn bầu trời mà ngẩn ngơ.

Tạ Hành buông điện thoại xuống, bấm kết thúc cuộc gọi.

Lúc này Quý Miên cũng nhìn thấy hắn, cậu nghiêng đầu, khẽ gọi một tiếng: "... Anh à?"

Bình thường Quý Miên gọi hắn toàn gọi là "Anh Hành" chứ không bao giờ gọi độc một chữ anh như vậy, nhưng Tạ Hành nghĩ một lúc vẫn đáp lại: "Ừ."

Sau đó hắn thấy Quý Miên nhoẻn miệng cười với mình, trông rõ ngốc.

Mặc dù nụ cười của cậu trong đêm tối không rõ lắm nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lồng ngực Tạ Hành nhói một cái.

Hắn bước tới: "Sao lại ngồi ở——"

Dưới ánh trăng mờ ảo, khi mà khoảng cách giữa hắn với Quý Miên gần hơn, những giọt nước mắt lăn dài trên má người kia hiện rõ mồn một trước mặt hắn. Cậu khóc rất lặng lẽ, gần như không nghe thấy cả tiếng nức nở. 

Tạ Hành tưởng lúc người này khóc sẽ giống lần say rượu trong quán ăn nhỏ kia, gào khóc thảm thiết, ra sức phát tiết cảm xúc.

Trái tim như muốn vỡ vụn, đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng là một sự xa xỉ.

Hắn gian nan bước lên một bước, khẽ cất giọng: "... Sao lại khóc?"

Quý Miên không trả lời hắn.

Ta Hành quỳ gối trái xuống đất, rút ngắn khoảng cách giữa tầm mắt của hai người.

Hắn đưa tay nâng mặt Quý Miên lên, nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cậu.


Quý Miên ngửa mặt nhìn hắn, không hề né tránh sự đụng chạm của Tạ Hành. Bàn tay trên má ấm áp vô cùng.

Thực sự là cậu không muốn khóc lúc này đâu, nhưng tuyến lệ cứ như không ngừng được mà tiết ra nước mắt mãi.

Tạ Hành lau sao cũng chẳng hết được, những giọt nước mắt của Quý Miên rơi xuống mu bàn tay hắn, vừa bỏng lại vừa đau.

Giờ phút này, Tạ Hành bỗng cảm thấy bản thân mình mới đây không lâu chỉ vì một câu "không có hi vọng" mà đau khổ có hơi buồn cười.

Không có hi vọng thì sao? Hắn đã bị người này buộc chặt từ lâu rồi, cả đời này cũng chẳng thể quay đầu lại được.

Hắn buông bàn tay đang lau nước mắt cho Quý Miên xuống, từ bỏ việc làm vô ích.

Sau đó hắn ôm chặt Quý Miên vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu, bàn tay nhẹ nhàng xoa gáy Quý Miên.

Một lúc sau, tay trái của Tạ Hành vẫn giữ chặt eo Quý Miên, chỉ có bàn tay đang vuốt ve gáy cậu từ từ buông ra, không cam lòng với khoảng cách hiện giờ.

Hắn nâng mặt Quý Miên lên, nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu gần như thành kính.

【Ê ê, đang ở nơi công cộng đó... Nhắc anh cậu một tiếng đừng làm quá.】Hệ thống nói.

Quý Miên hơi nghiêng đầu, vùng ra khỏi vòng tay của Tạ Hành.

Tạ Hành mím môi, hắn cũng đoán được Quý Miên sẽ có phản ứng này. Hơn nữa hành vi lợi dụng lúc người ta đang yếu lòng của hắn quả thực rất đáng khinh.

"Anh à, đang ở nơi công cộng đấy..."

Tạ Hành: "..."

Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình trông thấy trong nhà vệ sinh nam hồi cấp 3, sắc mặt thoắt cái thay đổi.

Nhưng hắn lập tức chú ý đến lý do thoái thác của Quý Miên.

Quý Miên đẩy mình ra là vì đang ở nơi công cộng chứ không phải vì chống cự hắn.

Tạ Hành chợt nhận ra điều gì đó, hai mắt hắn sáng bừng lên, bàn tay nắm chặt cổ tay Quý Miên không chịu buông.

Hoàn toàn "không có hi vọng" sao? Hình như chưa chắc.

"Anh?"

Tạ Hành bỗng cười: "Tôi cũng đâu kém lắm phải không?"

Quý Miên biết hắn đang nói gì. "Tôi kém đến vậy à? Cậu chắc chắn cả đời này sẽ không thích tôi?" Đây là lời Tạ Hành nói với cậu hôm tỏ tình.

"Hình như ổn hơn chút rồi nhỉ." Tạ Hành nhìn chăm chú vào mắt Quý Miên, nói.

Quý Miên chớp mắt hai cái, phát hiện quả thực ổn hơn rồi.

Cậu khôi phục lại biểu cảm mọi khi của Lộ Chu, buồn rầu thở dài. "Anh Hành, mắt tớ có đỏ không? Hình như sinh nhật Văn Bác bị tớ phá hỏng cả rồi."

Tạ Hành muốn nói vài lời an ủi cậu, nhưng nhìn đôi mắt sưng đỏ của Quý Miên, hắn thực sự không nói nên lời.

Đúng là nếu cứ thế này mà về, Giả Văn Bác trông thấy chắc chắn sẽ lo lắng.

"Anh Hành, làm sao bây giờ?"

Tạ Hành suy nghĩ hồi lâu: "... Không biết."

Quý Miên nhìn Tạ Hành với đôi mắt sưng húp, sầu đến mức phải thở dài. "Thôi về trước đã, không về thì Văn Bác sẽ ra ngoài tìm chúng ta mất."

"Ừ." Đáp xong, Tạ Hành lại đưa tay chạm vào khóe mắt đỏ bừng của cậu, lông mi của Quý Miên quét qua ngón tay hắn, gợi lên cảm giác ngưa ngứa.

Phải về rồi.

Tạ Hành đột nhiên thấy không cam lòng. Ở đây hắn được ôm người này, còn được hôn người ta rồi. Nhưng tí nữa quay về, hắn với Quý Miên sẽ ngồi cùng một bên, có nói chuyện cũng chẳng nhìn thẳng vào mắt đối phương được.

"Đi thôi." Quý Miên toan đứng dậy.

Nhưng Tạ Hành lại duỗi tay kéo cổ tay cậu.

"Anh Hành?"

Tạ Hành nuốt khan một cái, hắn cúi người, hôn lên đuôi mắt của Quý Miên lần nữa.

Hắn quỳ một gối dưới đất nhưng vẫn cao hơn Quý Miên đang ngồi một cái đầu, thân hình hắn như phủ kín cả người cậu.

"—— Khụ khụ!"

"Đù má!"

Hai giọng nói cùng lúc vang lên phía sau làm lưng Tạ Hành cứng đờ.

"..."

Trần Húc đi ra sân thượng, biểu cảm hoàn toàn mất khống chế.

Giả Văn Bác cũng khá sốc, nhưng cậu ta khá hơn Trần Húc một tí, sốc xong thì nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn nói câu "Xin lỗi" với hai người rồi lôi Trần Húc ra khỏi sân thượng.

Quý Miên: ...

Dưới tình huống xấu hổ chết người thế này, cậu vô lực đẩy ngực Tạ Hành ra, che mắt tự kỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi