NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



“Nói như vậy, những chỗ quen biết tôi gắn bó những hai năm, chưa đầy ba tháng đã bị Đường Noãn cướp hết?” Trong lời nói của Tống Thanh Xuân, rõ ràng hàm chứa rất nhiều sự tức giận.

Trợ lý dè dặt cẩn thận ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân một cái, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh nhỏ đến khó có thể nhỏ hơn nói: “Vâng ạ.” Tống Thanh Xuân giống như là nghe được truyện cười, cười khẽ một tiếng, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai.

Trợ lý bị dọa đến mức lui về phía sau vài bước.

Tống Thanh Xuân duy trì tư thái tao nhã, nhìn trợ lý chỉ chỉ ra cửa, đợi sau khi trợ lý rời đi, cô mới hung hăng hít thở.

Đưỡng Noãn...!Đường Noãn...!Cô đã biết anh ta tám năm, trong tám năm này, chỉ cần cô nghe được cái tên này, liền không phải chuyện tốt.


Lúc cô vừa mới xem đầu đề của những tin tức này cũng không để ý nhiều, hiện giờ mới phát hiện, đầu đề của mấy tin tức đó, có năm cuộc phỏng vấn đều là những người cô từng có quan hệ.

Đúng vậy...!đã từng...!cô chỉ rời đi có ba tháng, lại trở về, trời đất đã thay đổi.

Cho tới bây giờ cô đều biết, nếu cô muốn ngồi lên vị trí bá chủ của đài truyền hình trung ương, Đường Noãn cũng như vậy, mà người phụ nữ đó từ trước đến nay đều tâm ngoan thủ lạt, nhìn thấy Tống gia gặp chuyện không may, làm sao cô ta có thể không đến bỏ đá xuống giếng.

Thế nhưng một cái này đúng là vừa ngoan độc vừa không lưu tình, khiến cô trực tiếp trở về thời kỳ ban đầu...! Nhưng là cô ta cho rằng như thế, có thể giết chết được cô sao? Trong đáy mắt của Tống Thanh Xuân quét lên trào phúng, Đường Noãn cũng đừng nghĩ quá tốt đẹp, Tống Thanh Xuân cô nếu có thể dùng một năm để phá kỷ lục của người phóng viên tiền nhiệm trước, như thế cô cũng có thể dùng thời gian ngắn như vậy để phá đi kỷ lục của Đường Noãn.

Sau khi Tống Thanh Xuân ổn định tinh thần, đi toilet một chuyến.


Dọc đường đi, không ít đồng nghiệp chào hỏi với cô, sau đó chờ cô đi qua, lập tức xì xào bàn tán.

“Tống Thị không được, Tống Thanh Xuân cũng không còn là thiên kim đại tiểu thư như trước kia rồi...” “Đúng rồi, trước kia cô ấy luôn mặc quần áo đẹp đẽ, toàn thân hàng hiệu, nhìn hiện giờ, đơn giản hơn nhiều...” “Nghe nói sáng hôm nay, lúc cô ấy tới công ty, đi taxi đó...” “Ferrari của cô ấy đâu? Bán rồi à?” Có những âm thanh bắt bẻ, có chút lớn, lời nói đứt quãng rơi vào trong tai Tống Thanh Xuân, cô giống như không hề nghe thấy, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ là tiếp tục giẫm đế giày cao gót xuống đất, tao nhã bước vào toilet.

Tống Thanh Xuân từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy có bóng dáng đưa lưng về phía cô, đứng ở bồn rửa tay trang điểm lại.

Dường như cô gái đó ý thức được phía sau có người, hơi ngẩng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân qua gương.

Là Đường Noãn.

Hai người nhìn nhau qua tấm gương chừng nửa phút, Tống Thanh Xuân mới bước tiếp đi đến bên người cô ta, mở vòi nước, không nhanh không chậm rửa tay.

Đường Noãn soi gương, tô son nước tinh tế, mấp máy miệng, sau đó nhìn qua gương liếc nhìn Tống Thanh Xuân một cái, mở miệng hỏi: “Tống Thanh Xuân, lại lần nữa bị người khác cướp mất, cảm giác thế nào?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi