NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Lại...!Lúc Tống Thanh Xuân nghe được câu chữ, động tác hơi dừng lại một chút, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhìn cũng không nhìn Đường Noãn, chỉ là nghiêm túc chăm chỉ rửa tay: “Chuyện cướp đi cái gì chứ, giữ được mới có bản lĩnh, cô nói xem có đúng không?” Đường Noãn nào đâu biết, hàm nghĩa trong lời nói của Tống Thanh Xuân là gì.

Cô muốn nói là: “Cô có thể cướp từ trong tay tôi, tôi cũng sẽ nghĩ ra tất cả mọi biện pháp để cướp về từ tay cô! Đưỡng Noãn lạnh lùng nở nụ cười: “Tống Thanh Xuân, cô thấy cô còn có thể cướp lại sao?” “Tống Thị hiện giờ, cũng không còn như trước kia, cô của bây giờ, cũng không phải thiên kim sao quanh trăng sáng cao cao tại thượng như trước đây, cô cảm thấy những người mà cô từng xây dựng mối quan hệ dựa vào anh trai của cô, bây giờ còn để ý đến cô sao?” “Tôi thẳng thắn nói cho cô, hiện giờ bọn họ tránh cô còn không kịp, cô không còn anh trai, cái gì cũng không phải, huống hồ Tống thị đã rút tiền khỏi đài truyền hình, cô mất đi thân phận cổ động, cô cảm thấy đài còn có thể quan tâm đến cô sao?” “Nếu từ giờ trở đi, cô cứ chậm chạp mãi không lấy được một tin tức, tôi nghĩ, sợ là không được qua bao lâu, cô liền biến mất khỏi mắt tôi rồi.” “Cô nói giống như cực kỳ có đạo lý, gia thế của tôi đúng là không được như xưa.” Vẻ mặt của Tống Thanh Xuân rất phối hợp gật đầu, sau đó rút khăn tay, không hề hoảng hốt mà lau tay mình, sau đó ném nó vào trong thùng rác, mới quay đầu, nhìn Đường Noãn: “Thế nhưng, như vậy vừa lúc có thể khiến cô thua tâm phục khẩu phục, miễn cho mỗi lần cô không thắng được tôi, đều nói là do tôi dựa vào gia thế.” Tống Thanh Xuân nói xong, cười cười nhìn Đường Noãn, trực tiếp xoay người đi ra ngoài toilet, đi được hai bước, cô như là nhớ đến gì đó, quay đầu lại nhìn Đường Noãn: “Đến như một câu mà cô vừa nói kia, sợ là qua không được bao lâu, tôi liền muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi mắt tôi...!Tôi nói cho cô, tôi có ở trước mắt cô hay không, không phải do cô quyết định, mà là do tôi Tống Thanh Xuân này quyết định.” Tống Thanh Xuân lại nhìn Đường Noãn nở nụ cười, đẩy cửa toilet ra, tự nhiên thanh thản đi ra ngoài.

Có thể là do vừa cãi lộn vài câu với Đường Noãn, Tống Thanh Xuân vừa bị cướp đi tất cả nguồn tin, tâm tình lại tốt hơn rất nhiều, trở lại trong văn phòng, cô đợi không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Tần Dĩ Nam.


Hôm nay là sinh nhật của cô, Tần Dĩ Nam đã sớm hẹn giữa trưa cùng cô đón sinh nhật, cho nên cô nghe điện thoại, Tần Dĩ Nam đã nói trước một câu “Sinh nhật vui vẻ”, sau đó liền hỏi: “Tống Tống, giữa trưa em muốn ăn gì?” Tống Thanh Xuân cho Tần Dĩ Nam một đáp án bất đắc dĩ: “Cái gì đều có thể đi.” Tần Dĩ Nam như là biết Tống Thanh Xuân sẽ trả lời như thế, ở trong điện thoại cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi: “Khách sạn Bắc Kinh thì thế nào?” “Được ạ!” Tống Thanh Xuân không hề từ chối.

“Tốt lắm, 11 giờ rưỡi anh đợi ở dưới lầu của công ty em.” “Vâng.” Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lên tiếng, đợi sau khi Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, cô mới cúp.


Tới lúc gần mười một giờ, cô cố ý đi toilet một lần, soi gương nhìn đồ trang sức tinh xảo trang nhã.

Lúc cô trở lại, đã là một giờ 32 phút, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cầm túi xách đi về phía thang máy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi