NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Edit: Snow

Lục Cảnh Hoành đối với huyền học không hiểu biết bao nhiêu, nhưng nếu là Diệp Sơ Dương đã nói đây là một cái đồ vật bảo mệnh tốt,thì tự nhiên là thứ tốt.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua thần sắc lãnh đạm của Diệp Tu Bạch.

Diệp Tu Bạch ánh mắt hơi liễm đang nhìn về phía cậu thiếu niên tinh tế cách đó không xa, cặp mắt kia từ trước đến nay thâm thúy như bầu trời đêm nhưng giờ phút này hiện lên tinh quang ý cười nhàn nhạc.

Chậc!

Xem ra lại là một hồi, là một tiết mục vì nụ cười của đối phương.

Lục Cảnh Hoành líu lưỡi, sau đó liền xoay người đi đến một bên, lúc gần đi còn không quên cười trêu ghẹo nói, “Nếu là đồ vật bảo mệnh, tùy tiện xài bao nhiêu tiền đều được, dù sao nam nhân của cậu có rất nhiều tiền.”

Mấy trăm vạn, đối với Diệp Tu Bạch thật ra mà nói là không coi là cái gì.

Còn nữa, Diệp Tu Bạch đối với vấn đề tiền tài quyền và thế mỹ nhân thì dĩ nhiên hắn sẽ lựa vế sau.

Nghe được một phen lời nói của Lục Cảnh Hoành, Diệp Sơ Dương lơ đãng làm như không nghe câu môi cười cười, thân mình lười biếng dựa vào một bên cây cột gỗ nam, lẳng lặng chờ đợi người cạnh giới.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, lúc Lục Cảnh Hoành ra giá thì hai người đàn ông mặc đồ đen trong góc kia có ý định ra giá. Nhưng đến khi Diệp Sơ Dương xuất hiện thì hai người không tiếng động giống như biết mất, lẳng lặng trong góc,phản phất như không tồn tại.

Đối với việc này, Diệp Sơ Dương tuy cảm thấy có vài phần nghi hoặc, nhưng là lại cũng chưa nói cái gì, chỉ là lấy năm trăm vạn đem một phen kim long chủy thủ kia thu vào trong túi mình.

Ở chỗ này sau khi đấu giá thành công lập tức sẽ có nhân viên công tác dân vật phẩm đến tận nơi,cùng lúc đó người mua trả tiền cho nhân viên là được.

Diệp Sơ Dương buông rèm châu, về tới trên sô pha. Cũng đúng lúc này, nhân viên đấu giá đem vật phẩm tới rồi.

Thấy thế, Diệp Tu Bạch đem thẻ của mình ra.

Diệp Sơ Dương: “Cháu có tiền cháu có tiền.” Nói lời này, nàng tiến lên đem thẻ của mình hướng lên trên mặt xoát một cái, sau đó lưu loát nhét thẻ trở lại trong túi.

Liên tiếp các động tác này làm Lục Cảnh Hoành đứng xem một bên lại lần nữa líu lưỡi.

Hắn vuốt cằm cảm khái nói, “ Cậu sao lại thế. Có người trả tiền cho cậu không tốt sao,thế nào cũng phải chính mình trả tiền.”

Lời này ý tứ chính là đang nói Diệp Sơ Dương ngốc.

Nhưng cẩn thận tưởng tượng, thì lời này đích xác cũng là sự thật.

Lúc này có boss ở đây, không cho boss tiêu tiền tựa hồ có đều không thể nào nói nổi.

Cũng chỉ có Diệp Sơ Dương ngốc ngốc một hai phải chính mình trả tiền.

Lục Cảnh Hành ở một bên liên tục lắc đầu, không nghĩ tới Diệp Sơ Dương làm như vậy cũng là có nguyên nhân. Nàng nhìn thoáng qua hộp đựng kim long chủy thủ được gói tỉ mỉ.

chủy thủ này cũng không quá lớn, so với tay nàng thì nhỏ hơn vài phần, bởi vậy đặt ở trong mắt người bình thường đại khái thì chỉ xem như vật trang trí đơn giản.

Diệp Sơ Dương đem kim long chủy thủ lấy ra, sau đó nhét vào tay Diệp Tu Bạch.

Lục Cảnh Hành đứng một bên trừng lớn đôi mắt, Diệp Sơ Dương mở miệng nói, “Thứ này là cho chú.”

Diệp Tu Bạch cùng Lục Cảnh Hành vẫn luôn đều ở sau lưng làm chuyện gì, ước chừng những việc đó chính là việc trong tối của Diệp gia.Diệp Sơ Dương tuy rằng không có hỏi tỉ mỉ, nhưng trong lòng đại khái cũng biết một ít.

Cho nên đối với nàng mà nói, đem kim long chủy thủ đưa cho Diệp Tu Bạch là quyết định tốt nhất.

Diệp Tu Bạch trầm mặc nhíu mày, một lúc lâu lúc sau mở miệng nói, “Chú không cần,chính cậu giữ đi".

Diệp Tu Bạch đương nhiên biết ý tốt của tên nhóc nhà mình, nhưng trên thực tế, hắn cùng Diệp Sơ Dương đều nghĩ giống nhau, đều hy vọng đối phương tốt. Này đây, Diệp Tu Bạch đương nhiên hy vọng Diệp Sơ Dương có thể thêm một cái át chủ bài để bảo vệ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi