NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Edit: Snow

Hơn nữa ở một phương diện nào đó Diệp Tu Bạch vẫn tương đối tự tin vào chính bản thân mình.

Hắn suy tư một lúc,sau đó vẫn là đem thanh chủy thủ đến trước mặt Diệp Sơ Dương.

Thấy thế Diệp Sơ Dương vòng tay trước mặt ung dung nhìn chú út, hình như bộ dáng có vài phần không để ý. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra tâm tình không tốt của Diệp Sơ Dương.

" Làm gì? Cháu thật vất vả mới mua được thứ tốt tặng chú nhưng ngược lại là chú không cần à ".

Nói xong mấy chữ cuối cậu nhìn thẳng chăm chú vào mắt Diệp Tu Bạch,đáy mắt còn nhiễm một vài phần ủy khuất.

Luận về diễn xuất,hai người ở đây còn thua kém Diệp Sơ Dương nhiều, quả nhiên sau khi thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương,Diệp Tu Bạch trầm mặt trong nháy mắt lập tức thu thanh thủy chủ về.

Xem bộ dáng lúng túng của Diệp Tu Bạch,Lục Cảnh Hoành đứng một bên liên tục đỡ trán.

Diệp Tu Bạch hiện tại biểu hiện ——

Về sau hơn phân nửa là chấn không được phu cương đi?

Tưởng tượng đến cái hình ảnh kia,Lục Cảnh Hành tựa hồ cảm thấy có vài phần vui vẻ. Hắn đè nén xuống xúc động muốn cười,nhìn chân bắt chéo sâu kín mở miệng nói, “Các cậu nếu đều không cần cái đồ vật bảo mệnh đồ vật nạy,cũng có thể tặng cho ta a. Dù sao ta khẳng định sẽ không khách khí với các cậu ".

Luận đến vấn đề không biết xấu hổ này,thì Lục Cảnh Hành tuyệt đối là số một.

Lúc này xem chuẩn thời cơ, liền càng không cần phải nói.

Tuy nhiên Diệp Sơ Dương chỉ cười như không cười nhìn hắn,sau đó móc ra từ túi mình một món đồ vật. Đó là một hạt ngọc châu mặt trên có treo dây tơ hồng.

Diệp Sơ Dương đưa hạt ngọc châu này cho hắn:" Này cho anh đồ vật bảo mệnh ".

Diệp Sơ Dương hiện giờ mở thiên nhãn, trên người tụ tập vô số linh khí, ngọc châu này lây dính hơi thở của nàng, liền cũng trở nên có linh khí.

Tuy nói thứ này có thể chống cự oán khí sát khí, nhưng cũng không bài trừ sử dụng vào mục đích khác.

Lục Cảnh Hành tất nhiên biết nếu là đồ của Diệp Sơ Dương lấy ra, tuyệt đối đều là thứ tốt. Lúc này nếu Diệp Sơ Dương cho hắn một cái hạt châu, như vậy hắn tất nhiên là phải cất giữ cẩn thận.

" Tốt tốt, cảm ơn Diệp đại sư,khẳng định là vật phát tài ".

Diệp Sơ Dương: “……” Không biết vì cái gì lời này nghe có vẻ kỳ kỳ quái quái.

Diệp Sơ Dương vô ngữ đỡ trán,sau khi đưa hai món pháp bảo cho hai người đó xong cũng không nói gì nữa. Chỉ là nàng xoay chuyển ánh mắt về góc kia lại ngoài ý muốn phát hiện hai kẻ áo đen trong góc đã không còn ở đó nữa.

Nàng hơi hơi sửng sốt, suy tư một chút liền nói, “ Chú út, cháu đi ra ngoài hít thở không khí ".

Diệp Sơ Dương vừa nói xong,tức khắc Diệp Tu Bạch ngước mắt nhìn nàng,cuối cùng gật gật đầu.

Đợi Diệp Sơ Dương đi ra ngoài, Lục Cảnh Hành dịch tới bên cạnh người Diệp Tu Bạch, nhướng mày vẻ mặt kinh ngạc hỏi, " thằng nhãi nhà cậu giờ đi ra ngoài lắc lư không an toàn.”

Không có việc gì, Túc Ngũ sẽ đi theo.” Diệp Tu Bạch lãnh đạm nói.

Nghe được Túc Ngũ hai từ này, Lục Cảnh Hành cũng không nói cái gì nữa, chỉ là có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Đám người bên cạnh Diệp Tu Bạch bắt đầu từ chữ Túc, mỗi người đều là đại nhân vật.

Có người chuyên gia về vũ khí, có người là tay đua xe chuyên nghiệp.

Mà Túc Ngũ trong đám thủ hạ của Diệp Tu Bạch có thân thủ tốt nhất.

Diệp Tu Bạch có thể đem Túc Ngũ đặt ở bên cạnh Diệp Sơ Dương, đủ để thấy được hắn đối với cậu nhóc của mình có bao nhiêu coi trọng.

Bên này bởi vì biết có Túc Ngũ đi theo Diệp Sơ Dương, nên Lục Cảnh Hành cũng không có quá lo lắng cho Diệp Sơ Dương. Mà mặt khác bên kia Diệp Sơ Dương đối việc này hồn nhiên không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi