NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Lưu Uyên vẫn đến thăm nhi tử một cách thất thường và cũng khiến nàng không ngừng than khổ. Dường như hắn hoàn toàn quên mất rằng, hắn đã từng tặng cho nàng một món trang sức có thể giết người, vậy mà hắn vẫn cứ ngủ yên với nàng cho đến sáng như thế. Ngày tháng dần trôi qua, Thẩm Cẩm Tú đã dập tắt hy vọng muốn quay trở về quê nhà. Sư huynh chắc chắn đã thành hôn với một người khác, còn cha mẹ nàng chỉ có thể trông chờ vào sự phụng dưỡng của huynh trưởng mà thôi. Vì đứa trẻ, nàng không thể giết Lưu Uyên một lần nữa. Kể từ đó, nàng đành dồn hết tâm trí cho con trai mình và chỉ bằng cách này, nàng mới cảm thấy cuộc sống của nàng có thể trôi qua nhanh hơn.

Lưu Uyên tiếp tục đón nhận những nữ nhân mới, đều là người trong hoàng thất của năm bộ Hung Nô, danh xưng Yên thị cứ như thế được sắp xếp lần lượt theo thứ tự, rất nhanh đã có đến mười Yên thị. Những người nữ Hung Nô này đều to khỏe và sung sức, họ thật sự rất mắn đẻ, cứ sinh hết đứa này đến đứa khác. Cung điện Thiền Vu vốn đã quạnh quẽ nhiều năm nay, càng ngày càng náo nhiệt.

Trước đây, năm bộ Hung Nô đều ở trong tình trạng chia rẽ mất đoàn kết, mỗi bộ tự canh giữ một thái ấp và tự trông coi cuộc sống của mình. Nay đã có Lưu Uyên, một bậc đại tài với mưu lược lớn, các bộ đã liên minh lại với nhau, kêu gọi người Hung Nô cùng đoàn kết và không còn bị người Hán chèn ép áp bức nữa. Khi ngày càng có nhiều bộ tham gia cùng mình, Lưu Uyên dứt khoát vứt bỏ chức vị Tả bộ soái hư vô do Hoàng đế nhà Hán phong tặng và tự xưng là Thiền Vu. Hắn còn xây dựng rất rầm rộ, bức tường thành vốn có ban đầu bây giờ được hắn xây lại kiên cố hơn.

Động thái của Lưu Uyên cuối cùng đã làm kinh động đến triều đình nhà Hán, Tấn Vũ Đế Tư Mã Viêm không thể ngồi yên được nữa. Ông triệu tập quần thần để cùng nhau bàn bạc, Trung Thư Lệnh Trương Hoa đã nêu ra ý kiến: Vì để kiềm hãm người Hung Nô, kể từ thời nhà Hán, chức quan Hộ Hung Nô Trung Lang Tướng đã được thiết lập, chức quan này kéo dài đến thời Tào Ngụy, nhưng sau khi triều đại nhà Tấn lập quốc, chức quan này không được bổ nhiệm nữa. Trương Hoa đề nghị, lập tức phái Hộ Hung Nô Trung Lang Tướng đi đến Tả Quốc Thành - Vương đình của Nam Hung Nô, lấy danh nghĩa là nhận sứ mệnh hộ vệ nhưng thật ra là giám sát.

Tấn Vũ Đế nghĩ đề xuất này thật tuyệt vời, nhưng ông ấy nên cử ai đến đó đây? Người có thể đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này phải là người rất đặc biệt, cần phải tinh thông binh pháp, am hiểu lễ nghi và tập tục của người Hung Nô, ở một nơi xa xôi như thế phải có khả năng độc lập, dám đứng ra quyết định những việc trọng đại. Nhìn toàn bộ triều đình, chỉ có một người có thể gánh vác được việc này mà thôi.

*****

Năm đó, Thẩm Cẩm Tú sinh người con thứ hai. Lưu Uyên vừa ôm con gái mới sinh, vừa hỏi Thẩm Cẩm Tú đặt tên cho con như thế nào. Thẩm Cẩm Tú nói: "Đứa nhỏ này sinh ra rất xinh xắn thanh tú, gọi là Linh Nhi đi."

Tuy Thẩm Cẩm Tú sinh hạ con gái, nhưng Lưu Uyên không hề có ý ghét bỏ, hắn luôn trêu đùa với con và luôn miệng nói được. Lưu Diệu ba tuổi ở bên cạnh nôn nóng muốn nhìn muội muội của mình, vì nói từng chữ không rõ nên cậu cứ kéo kéo vạt áo Lưu Uyên. Nếu không biết chuyện xưa của họ, khi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận này sẽ khiến người khác nghĩ rằng, đây là một gia đình êm ấm tốt đẹp đến nhường nào.

Một lúc sau, người hầu đi vào bẩm báo, Hộ Hung Nô Trung Lang Tướng đã đến Tả Quốc Thành. Sắc mặt Lưu Uyên liền trầm xuống, hắn giao đứa bé cho người nhũ mẫu bên cạnh, trên mặt hắn hiện lên một tia cười lạnh: "Đi thôi, đi gặp vị Dương Huyền Chi - Dương Thị lang này một lát."

Đó là lần đầu tiên Thẩm Cẩm Tú nghe được cái tên Dương Huyền Chi này. Vào thời điểm đó, nàng có cậu con trai khôn ngoan và một cô con gái xinh xắn, nàng hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc mà con cái mang đến cho nàng. Nàng chưa bao giờ ngờ tới, con người đó đối với nàng chẳng có chút liên quan, quăng tám sào cũng không tới, vậy mà lại khiến cho vận mệnh của nàng xoay chuyển mãnh liệt một lần nữa.

Sau khi con gái chào đời, Thẩm Cẩm Tú có nhiều sự tự do hơn. Không giống như người Hán, người Hung Nô không có quá nhiều ràng buộc và quy định cứng nhắc đối với nữ nhân của họ, thậm chí thê thiếp của Thiền Vu cũng có thể tùy ý đi dạo trên phố. Lưu Uyên cũng đã thành công khi dùng con cái trói buộc trái tim nàng và khiến nàng phải chấp nhận số phận của mình. Ngoại trừ nuôi con ra, niềm vui lớn nhất của Thẩm Cẩm Tú là hành nghề y, chỉ cần nàng báo cáo một tiếng là có thể ra khỏi cung mua đồ dùng hay các loại dược liệu.

Một hôm đi ngoài đường, nàng bất chợt bắt gặp một cảnh tượng thô t.ục, những tên cường hào ác bá đang ức hiếp một nữ tử yếu ớt. Hình như người nữ này là người Hồ đến từ Tây Vực, trông thấy nàng ấy chỉ biết khóc sướt mướt khi bị những tên ác bá đánh đập. Thẩm Cẩm Tú sinh lòng thương hại nên đã cứu giúp. Sau đó, nàng nghe người nữ này khóc lóc kể lể về cảnh đời của mình, nàng ấy là người Serb. Đất nước của nàng ấy là một quốc gia nhỏ và yếu ớt ở Tây Vực, đã bị người Hung Nô tàn phá, những thiếu niên cường tráng thì bị gi.ết chết, còn những người nữ và trẻ nhỏ bị đưa đến Tả Quốc Thành làm nô lệ. Nàng ấy cầu xin Thẩm Cẩm Tú thu nhận mình và nguyện hầu hạ suốt đời như một người hầu.

Câu chuyện thảm thương như thế, đương nhiên Thẩm Cẩm Tú không thể cự tuyệt, nàng đã đem nữ tử này mang về hoàng cung. Chủ quản trong cung đã truy hỏi lại thân thế của nàng ấy, quả nhiên nàng ấy thuộc tầng lớp dân đen ở Tây Vực bị bắt làm nô lệ trong thành. Thế là Thẩm Cẩm Tú sắp xếp cho nàng ấy được ở lại trong cung và gọi là Nhiệt Na.

Nhiệt Na làm việc rất siêng năng và lanh lợi nên nhanh chóng chiếm được lòng tin của Thẩm Cẩm Tú. Vào một đêm nọ, chỉ có hai người họ đang thêu thùa may vá, thế rồi Nhiệt Na nhìn quanh tứ phía và đột nhiên thì thầm bằng thứ tiếng Trung lưu loát: "Dương Huyền Chi - Dương Thị lang muốn gặp người."

Dương Huyền Chi, chính là Hộ Hung Nô Trung Lang Tướng được triều đình phái đến, một người mang quyền cao chức trọng như vậy tại sao lại muốn gặp nàng? Tim nàng đập loạn xạ, vừa định mở miệng khước từ thì Nhiệt Na tiếp tục nói: "Dương Thị lang có tin tức về phụ mẫu và huynh trưởng của người."

Một mồi nhử khổng lồ như vậy khiến Thẩm Cẩm Tú không thể nói "Không". Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Nhiệt Na, vào một buổi chiều nhàn nhã, Thẩm Cẩm Tú đã gặp vị nam nhân thứ hai thay đổi số phận mình, hai người họ gặp nhau ở phía sân sau nơi chứa củi của hiệu thuốc bắc, là nơi nàng thường hay lui đến.

Dương Huyền Chi năm đó vừa tròn hai mươi bốn tuổi, thân thể cao lớn không thua gì Lưu Uyên, trên người y mặc chiếc trường sam rộng trông rất nho sĩ, so với Lưu Uyên thì nho nhã hơn, càng nhìn càng cảm thấy có chút phong thái khôi ngô điềm tĩnh cùng khí phách lỗi lạc.

Nhìn thấy Thẩm Cẩm Tú, Dương Huyền Chi khom mình hành lễ, cất giọng nhẹ nhàng vừa phải: "Phu nhân."

Thẩm Cẩm Tú thậm chí còn quên cả chào hỏi đáp lễ, nàng liền lo lắng hỏi: "Phụ mẫu và huynh trưởng của thiếp thân bây giờ thế nào rồi?"

Dương Huyền Chi khẽ thở dài: "Từ khi phu nhân bị bắt cóc ba năm trước, lệnh tôn và lệnh đường đều không thể tìm được người, hai người họ rất đau lòng. Lệnh tôn đã ngã bệnh và nằm liệt giường suốt ba năm nay. Còn lệnh đường thường hay khóc suốt nên bây giờ mắt bà chỉ nhìn được một bên. Cũng may còn có huynh trưởng và tẩu tẩu của người chăm sóc, dù cuộc sống không còn tốt như ba năm trước nhưng họ vẫn có thể chịu đựng được mà sống tạm qua ngày. Vốn dĩ ta muốn gửi thư cho phu nhân, nhưng lại sợ thư từ dễ bị tiết lộ nên đành phải đến đây nhắn bằng lời với người."

Ngực nàng đau nhói, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: "Là ta bất hiếu......"

Dương Huyền Chi đưa cho nàng một chiếc khăn lụa, nhẹ giọng: "Bọn họ vẫn luôn hy vọng người mau chóng trở về."

Thẩm Cẩm Tú lấy khăn lau nước mắt, nhưng nàng không thể lau đi những giọt nước mắt nóng hổi cứ trào ra. Một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, dịu dàng đáp lễ với Dương Huyền Chi: "Đa tạ Dương Thị Lang đã mang tin tức của người thân đến đây cho ta." Nàng ngẩng đầu nhìn Huyền Chi, trong mắt vẫn còn rưng rưng, "Thị lang muốn ta làm gì?"

Vào thời cổ đại, việc gửi thông tin liên lạc qua lại rất bất tiện, một bức gia thư đáng giá cả vạn tiền. Thẩm Cẩm Tú hiểu rõ, với tin tức quý giá như vậy sẽ không bao giờ được trao cho nàng ấy mà không đổi lại thứ gì. Dương Huyền Chi mới đến Tả Quốc Thành chỉ vài tháng và y đã nghiên cứu kỹ mỗi một người xung quanh Lưu Uyên. Biết được sự tồn tại của nàng, Dương Huyền Chi lập tức cử người đến Tấn Dương để tìm hiểu vụ án mất tích nhân khẩu ba năm về trước. Và để bố trí người ở bên cạnh nàng, Dương Huyền Chi đã chọn một nô lệ đến từ Tây Vực thay vì người Hán. Với những suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, sợ rằng Lưu Uyên đã gặp phải một đối thủ thực sự.

"Phu nhân quả nhiên là người nhạy bén, tại hạ khâm phục." Dương Huyền Chi biết, nữ nhân trước mắt này là người hiểu chuyện nên y dứt khoát không vòng vo nữa và hạ giọng cực thấp, "Trong ba năm qua, kể từ khi Lưu Uyên trở lại Tả Quốc Thành, hắn đã luôn bày mưu tính kế liên minh với các bộ. Theo tin tức đáng tin cậy của tại hạ, Lưu Uyên đang bí mật tích trữ lương thực, áo giáp và binh khí, để chờ thời cơ tự đứng lên nổi dậy chống lại nhà Tấn."

Thẩm Cẩm Tú cười khổ nói: "Những chuyện chính sự này hắn chưa từng nói cho ta biết, Dương Thị lang tìm lầm người rồi."

Dương Huyền Chi cười ra vẻ hiểu biết: "Hắn không nói cho người biết, vì với sự thông minh và cận trọng của hắn thì không thể có bất kỳ vị thê thiếp nào biết được sách lược trị quốc và dụng binh của hắn."

Thẩm Cẩm Tú nheo đôi mắt đẹp đẽ nghi hoặc: "Vậy Dương Thị lang tìm ta là......"

"Hắn đã bắt đầu lên kế hoạch từ ba năm trước, tích lũy quân tư cần thiết để chống lại triều đình và cất giữ chúng một cách bí mật ở nhiều nơi. Hắn luôn mang theo bên mình một tấm da, đó là bản đồ đánh dấu tất cả những nơi tích trữ lương thực, áo giáp và binh khí."

Bây giờ, Thẩm Cẩm Tú mới hiểu được, dụng ý và sự liều mạng của Dương Huyền Chi khi sắp xếp cuộc gặp mặt này: "Dương Thị lang muốn ta trộm tấm bản đồ này?!"

Dương Huyền Chi vội vàng xua tay: "Không cần trộm, phu nhân chỉ cần sao chép lại là được."

*****

*Chú thích:

- Thiếp thân: Là từ phái nữ tự xưng kiểu nhún nhường(thường dùng ở phụ nữ có chồng).

- Người Hồ: Theo nghĩa hẹp là dùng để chỉ các sắc dân ngoại lai tại Trung Á và Tây Á. Theo nghĩa rộng vào thời cổ đại Trung Quốc, các dị tộc ở phương bắc và các dân tộc Tây Vực được gọi là Hồ Nhi.

- Người Serb: hiện nay là một dân tộc Nam Slav tại các nước vùng Balkan và miền nam Trung Âu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi