NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Thẩm Cẩm Tú cứ vô tri vô thức quay trở về cung điện Thiền Vu, con trai vội vàng lao về phía nàng. Nàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của con, rồi nhìn đến con gái chưa đầy nửa tuổi đang nằm trong nôi mà lòng cảm thấy bi thương, sau đó nàng khẽ cất tiếng hát:

"Nhạn nam chinh hề dục ký biên thanh

Nhạn bắc quy hề vị đắc hán âm

Nhạn phi cao hề mạc nan tầm

Không đoạn trường hề tư âm âm

Toàn mi hướng nguyệt hề phủ nha cầm

Ngũ phách linh linh hề ý di thâm."

Lời dịch:

"Nhạn bay về nam chừ muốn gửi tiếng nói biên cương

Nhạn bay về bắc chừ chờ nghe giọng quê hương

Nhạn bay cao chừ xa xôi khó tìm

Càng thêm đứt ruột chừ âm thanh nỗi nhớ

Ngước mắt nhìn trăng chừ đàn cầm ve vuốt

Phách năm êm êm chừ đầy ắp ý tình."

Lưu Diệu ba tuổi giúp mẫu thân lau đi những giọt lệ trên khóe mắt và hỏi bằng giọng trẻ con: "A ma, người đang hát gì vậy ạ?"

"Bài hát này được viết bởi Thái Văn Cơ. Nàng ấy bị bắt đến Hung Nô, buộc phải thành hôn với người mà nàng ấy không thích, về sau Văn Cơ sinh ra hai người con. Nhưng nàng ấy vẫn luôn mơ một giấc mơ được quay trở về quê hương và ở bên cạnh cha mẹ mình."

Con trai dùng đôi tay mềm mại sờ sờ khuôn mặt mẫu thân: "Giống như con luôn muốn ở bên A ma ấy à?"

Nàng bật khóc ôm chặt lấy con trai: "A ma luôn luôn ở bên A Diệu và Linh Nhi, A ma sẽ không bao giờ giống như Thái Văn Cơ."

Năm ngày sau, khi Lưu Uyên đến chỗ Thẩm Cẩm Tú nghỉ ngơi, lần đầu tiên nàng dịu dàng đón ý lấy lòng hắn, hôm ấy nàng rất xinh đẹp diễm lệ, ngay cả tiếng thở gấp cũng mềm mại yêu kiều chưa từng có. Lưu Uyên cảm nhận được sự khác thường ở nàng, đêm đó hắn vô cùng phấn khích, nhất quyết muốn nàng mấy lần mới hài lòng nhắm mắt ngủ thiếp đi. Sau khi chắc chắn hắn đã ngủ đủ sâu, Thẩm Cẩm Tú rón ra rón rén bò dậy và tìm thấy tấm da dê trong túi áo của hắn.

Khi Dương Huyền Chi thỉnh cầu nàng, nàng không phải không có sự do dự. Nếu sự tình bại lộ, chờ đợi nàng chỉ có một con đường chết. Nàng không sợ chết, nhưng hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Con không có mẫu thân bên cạnh đã đủ đáng thương rồi, nếu con nàng vẫn ở Hung Nô thì vì chuyện của nàng, chúng sẽ bị lạnh nhạt, Lưu Uyên làm sao có thể đối xử tử tế với con của nàng chứ?

Thế nhưng, Dương Huyền Chi đã đưa ra điều kiện, chỉ cần nàng sao chép lại tin tức trên tấm da, y bảo đảm sẽ đưa nàng cùng với nhi tử quay trở về quê hương. Và để ngăn ngừa việc Hung Nô trả thù, y sẽ thay đổi danh tính và thân phận của nàng và con, giúp nàng giấu họ tên và bảo vệ nàng bình an cả đời.

Dương Huyền Chi cẩn thận lấy từ trong túi tay áo ra một viên đan sâm đã được gói lại và niêm phong bằng sáp, y dâng bằng hai tay: "Tại hạ biết phu nhân khó mà tin tưởng tại hạ, nên khi thấy cái này, người sẽ biết lời tại hạ nói không sai."

Bóc viên thuốc ra, có một miếng khăn lụa mỏng như cánh ve được cuộn lại vô cùng nhỏ. Sau khi tháo và mở nó ra, Thẩm Cẩm Tú đã rất ngạc nhiên trước những dòng chữ trên chiếc khăn lụa được viết bởi Tấn Vũ Đế Tư Mã Viêm! Điều Tư Mã Viêm nói cũng giống như Dương Huyền Chi, nhưng có trọng lượng hơn, vì đây là lời chấp thuận của hoàng đế. Tư Mã Viêm thậm chí còn hứa rằng sau khi ông qua đời, vị hoàng đế tiếp theo cũng sẽ thực thi.

Khi nàng đang đọc thư, Dương Huyền Chi nói thêm: "Phụ mẫu, huynh trưởng và cháu trai của phu nhân ở Tấn Dương, tại hạ cũng sẽ phái người đưa họ về phía nam định cư, họ sẽ không bao giờ bị người Hung Nô trả thù. Phu nhân, xin hãy yên tâm."

Thẩm Cẩm Tú đã hiểu vì sao Tấn Vũ Đế lại phái Dương Huyền Chi thâm nhập Hung Nô, lúc y lập kế cho những việc này, y đã sớm cân nhắc suy xét hết mọi mặt. Suy nghĩ kỹ càng và làm việc chu toàn như vậy thật khiến người khác sợ hãi.

Nàng im lặng không lên tiếng, mọi suy nghĩ trong đầu đều đang rối bời.

Đột nhiên Dương Huyền Chi nói ra một câu tựa hồ không liên quan: "Lưu Uyên đang cùng Bắc Hung Nô đàm phán hôn sự, Bắc bộ soái đã ưng thuận rồi."

Thẩm Cẩm Tú sửng sốt: "Ngay cả Bắc Hung Nô cũng đã quy thuận rồi ư?"

Phong tục và nếp sống của người Bắc Hung Nô rất kiên cường dũng mãnh, lại càng không muốn bị Hán hóa. Từ trước đến nay bọn họ đều không phục Lưu Uyên, người đã từng làm con tin ở nhà Hán trong nhiều năm. Mấy năm nay Lưu Uyên cứ vừa đấm vừa xoa với Bắc Hung Nô, vào mùa đông rét mướt hắn chủ động đưa quần áo, đưa lương thực. Nhưng sau khi nhận được lợi ích, bọn họ vẫn nhất quyết không phục, thế là hắn chuyển sang dùng nắm đấm. Gậy gộc và kẹo được hắn luân phiên sử dụng trong mấy năm, xem ra hiện giờ ngay cả Bắc Hung Nô cũng từ bỏ việc phân tranh cao thấp.

Dương Huyền Chi nghiêm nghị gật đầu: "Sau khi thu phục Bắc Hung Nô, năm bộ Hung Nô đều quy phục Lưu Uyên, thực lực Hung Nô đã tăng lên chưa từng có. Phu nhân nên biết, điều này đối với người Hán mà nói là sự uy hiếp lớn đến nhường nào. Thế nên vào lúc này, việc phá hủy lương thảo, áo giáp và binh khí sẽ khiến hắn nhiều năm sau này khó có thể trở lại như trước, đồng thời ngăn chặn Hán và Hung Nô không bùng lên chiến tranh và tránh cho trăm dân lầm than."

Thẩm Cẩm Tú hiểu ý của Dương Huyền Chi, y đang thúc giục nàng đưa ra quyết định càng sớm càng tốt đối với chính sự của đất nước mình. Nếu Thẩm Cẩm Tú nàng chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, thì kiếp này nàng sẽ bị coi là kẻ phản bội, liên lụy đến cả người nhà và sẽ bị người đời phỉ nhổ kể từ đây.

Nàng trả lại chiếc khăn lụa cho Dương Huyền Chi, nhưng y lại không nhận và chỉ nói sơ qua: "Bức thư này do chính phu nhân tự cất giữ."

Người này thực sự dũng cảm. Nếu nàng giao bản sắc lệnh bí mật này cho Lưu Uyên thì Dương Huyền Chi làm sao có thể sống sót. Tuy nhiên, chỉ có cách đánh cược với sinh mệnh của mình, y mới có thể hoàn toàn lấy được lòng tin của nàng. Thẩm Cẩm Tú cẩn thận cuộn khăn lụa lại và nhét vào bên trong viên thuốc rồi cho vào một hộp thuốc để mang theo bên mình.

Thấy nàng vẫn im lặng, Dương Huyền Chi tung ra con át chủ bài cuối cùng của mình: "Bây giờ ở Tấn Dương đã có một toán thị vệ ngầm chăm sóc cho người thân của phu nhân rồi, phu nhân cứ yên tâm."

Những lời này quả nhiên có hiệu quả, Thẩm Cẩm Tú đột nhiên giương mắt nhìn y. Mà dáng người Dương Huyền Chi trước sau vẫn cao ngất và nho nhã, khóe miệng y mang nụ cười, cứ thế nghênh đón ánh nhìn dữ dội của nàng.

Hai người đều biết lời nói này có ý gì.

Nếu Thẩm Cẩm Tú không làm theo những gì y nói, thì người thân của nàng sẽ ra sao? Toàn thân Thẩm Cẩm Tú không thể không run lên, nàng không dám nghĩ nhiều nữa. Khi Dương Huyền Chi quyết định đến tìm nàng, y đã sớm có định liệu kỹ lưỡng từ trước nên mới dùng lý lẽ và tình cảm để tác động đến nàng, cuối cùng là y quăng thêm một thẻ bài nặng nhất: chính là mạng sống của những người thân nàng. Nhà Tấn nhất định phải giành được tấm da này. Và từ thời điểm nàng được chọn, nàng không còn con đường nào khác để đi nữa rồi.

Đây là những suy nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu Thẩm Cẩm Tú khi nàng nhanh chóng sao chép lại tấm da, vì không thể kiềm chế nổi nên khi hạ bút xuống những nét chữ đều là sự run rẩy. Tệ nhất là mới chỉ sao chép được phân nửa thì có tiếng ho nhẹ từ bên ngoài truyền vào.

Đó là Nhiệt Na ra hiệu, nàng đã có dặn trước với nàng ấy!

Thẩm Cẩm Tú vội nhét tấm da vào túi tay áo, ấn tờ đơn thuốc đã viết sẵn vào tờ giấy mà nàng sao chép. Với một sải chân, nàng lao nhanh đến chiếc nôi của Linh Nhi và bế đứa trẻ đang ngủ lên, nàng buộc phải nhéo mạnh một cái vào con mình, ngay lập tức Linh Nhi khóc òa lên.

Lúc Lưu Uyên bước vào gian phòng bên cạnh thì hắn nhìn thấy cảnh tượng thế này: Thẩm Cẩm Tú ôm đứa trẻ đang khóc không ngừng, ngâm nga một bài đồng dao và đong đưa con qua lại nhè nhẹ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tỉnh dậy phát hiện nàng không có ở bên, hắn còn tưởng rằng nàng lại bỏ chạy rồi chứ.

Lưu Uyên đi tới kiểm tra, hơi nhíu mày: "Con mặc ít quá, đêm lạnh như vậy làm sao con chịu nổi."

Lúc này Thẩm Cẩm Tú mới nhận ra, nàng đã kéo Linh Nhi ra khỏi chiếc nôi ấm áp mà quên bọc con lại trong chiếc chăn gấm nhỏ. Mặt đứa nhỏ có hơi đỏ lên, rõ ràng là do lạnh rồi. Nàng thầm tự trách mình và vội vàng bọc Linh Nhi trong chăn gấm.

Lưu Uyên quay đầu lại, thấy trên bàn có mực mới mài ra, bút lông cũng mềm, xem ra là vừa mới dùng qua. Hắn nghi hoặc hỏi: "Đã khuya như vậy, sao còn viết đơn thuốc?"

"Đây là......" Thẩm Cẩm Tú không ngờ hắn lại cảnh giác cẩn thận như thế, đầu óc nàng nhanh chóng chuyển động. Nàng đang suy nghĩ tìm lý do, mắt thấy Lưu Uyên đi tới bên bàn và muốn cầm lấy đơn thuốc kia. Thẩm Cẩm Tú sốt ruột, vừa định nhảy qua ngăn Lưu Uyên lại, thì cửa bị đẩy ra, một giọng nói lo lắng truyền đến: "Phu nhân, phương thuốc xong chưa?"

Nhiệt Na khoác áo đi vào, trông thấy Lưu Uyên, nàng ta vội vàng thi lễ.

Lưu Uyên nhìn Nhiệt Na: "Là ngươi bảo phu nhân viết đơn thuốc à?"

"Nô tỳ thấy phu nhân đang chăm sóc tiểu công chúa, nên bèn xin phu nhân kê đơn thuốc cho nô tỳ." Nhiệt Na ngượng ngùng nói, "Đó là......bệnh của nữ giới......"

Lưu Uyên "Ồh" một tiếng và từ bỏ ý định đi lấy phương thuốc xem.

Nhiệt Na đi về phía Thẩm Cẩm Tú và nói: "Phu nhân, người mau đi ngủ đi, để nô tỳ chăm sóc cho tiểu công chúa." Vì Nhiệt Na quay lưng về phía Lưu Uyên, nên nàng ta đã lén lút nháy mắt với Thẩm Cẩm Tú.

Thẩm Cẩm Tú liền hiểu ra, đưa Linh Nhi cho Nhiệt Na giữ, rồi nàng nhẹ nhàng nói với Lưu Uyên: "Để thiếp cùng Thiền Vu trở về phòng."

Dịu dàng động lòng người như thế, lại yêu kiều như hoa mẫu đơn, còn thanh âm thì mềm mại ngọt ngào, khiến lòng hắn cảm thấy như có một dòng nước ấm kỳ lạ mà đã lâu hắn không cảm nhận được. Đây là lần đầu tiên Lưu Uyên nắm tay Thẩm Cẩm Tú đi về phòng, vừa vào phòng hắn liền nhiệt tình như lửa, gấp gáp không nhịn được, cũng mặc kệ lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt. Cuối cùng, khi hắn đã hài lòng và chìm vào giấc ngủ, Thẩm Cẩm Tú mới tìm được cơ hội đem tấm da thả về chỗ cũ.

Có tiếng ngáy nhẹ bên cạnh, nàng cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không như vậy cho đến rạng sáng mà không hề buồn ngủ. Thẩm Cẩm Tú biết rõ, dù ghét phải thừa nhận đến thế nào thì người nam bên cạnh nàng đây chính là trượng phu của nàng, là cha của hai đứa con nàng. Công bằng mà nói, ngoại trừ việc không cho phép nàng quay trở về quê hương thì hắn cũng không đối xử tệ với nàng. Nàng đã sống như thế này ở Hung Nô và cuộc sống của nàng cũng không khó khăn gì mấy. Nhưng nàng lại chọn cách phản bội hắn. Cho dù lý do có chính đáng đến đâu, đến cuối cùng nàng cũng sẽ nợ hắn cả đời này......

Vài ngày sau, dưới sự sắp xếp của Nhiệt Na, nàng gặp lại Dương Huyền Chi ở trong gian phòng chứa củi của tiệm thuốc lần trước. Dương Huyền Chi vui mừng nhận lấy tấm bản đồ mà Thẩm Cẩm Tú đã sao chép lại, mở ra nhìn xong, sắc mặt y nhất thời thay đổi. Không nói đến nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, tệ nhất chính là, chỉ chép có một nửa!

"Cái này hoàn toàn không dùng được!" Dương Huyền Chi thở gấp, gương mặt nho nhã có chút biến dạng: "Thỉnh cầu phu nhân mang toàn bộ bức vẽ đã hoàn thành ra đây!"

Thẩm Cẩm Tú nhẹ nhàng thi lễ, nhỏ giọng nói: "Thị lang không có gì phải gấp, ta đã có cách rồi. Ta không giỏi vẽ, nhưng ta đã ghi lại tất cả tin tức có trên tấm da ấy. Thị lang có thể lấy giấy mực ghi chép lại, sau khi về nhà đánh dấu lại trên bản đồ, sẽ không khác gì bản gốc đâu."

Dương Huyền Chi bán tin bán nghi: "Người thật sự có thể nhớ rõ hết thảy sao?" Lưu Uyên là người có tâm tư tỉ mỉ, một nữ nhân như nàng ấy không hiểu gì về quân sự và chính trị, lại có thể hoàn toàn nhớ hết tất cả các địa điểm nhà kho ư?

Thẩm Cẩm Tú ung dung đáp: "Thiếp thân là người học y, vì vậy đối với bản đồ không là gì so với những cuốn sách y học và thảo dược mà thiếp thân đã đọc thuộc lòng, thực sự là không thể so sánh được đâu."

Quả nhiên, Dương Huyền Chi đã xóa bỏ sự nghi ngờ. Thuận theo những gì Thẩm Cẩm Tú nói, mỗi một địa điểm cất giấu về nhà kho, số lượng lương thảo và binh giáp đều rất rõ ràng, Dương Huyền Chi bắt đầu nhìn thân thế của người nữ đáng thương này với ánh mắt khác trước.

Dương Huyền Chi vừa ghi chép lại vừa nhìn về hướng Thẩm Cẩm Tú. Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, phác họa nên đường cong nhấp nhô của nàng, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ có hơi nhợt nhạt, thoáng chút ưu sầu. Y biết Lưu Uyên có rất nhiều thê thiếp, nhưng đối với nàng ấy thì sủng ái có thừa. Lưu Uyên sống ở Lạc Dương đã lâu, chắc chắn đã quen với những cô nương có làn da trắng mịn nõn nà, dáng người yểu điệu mảnh khảnh cùng giọng nói tao nhã. Thế nên hắn làm sao có thể hứng thú với những người nữ Hung Nô thô kệch khí phách ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành được chứ? Huống hồ, Thẩm Cẩm Tú không chỉ xinh đẹp mà còn có trí nhớ siêu phàm, y thuật uyên thâm và một trái tim nhân hậu. Nàng ấy chắc hẳn là một sự tồn tại đặc biệt trong trái tim của Lưu Uyên.

Dương Huyền Chi cuộn giấy lại, cẩn thận nhét vào khe hở trên vành mũ, thấp giọng nói: "Bắc Hung Nô đã đưa công chúa tới, ước chừng ba ngày nữa sẽ đến Đại Lăng. Lưu Uyên sẽ đích thân đi đón dâu, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để phu nhân trốn thoát."

Đại lục cách Tả Quốc Thành khoảng hai trăm dặm về phía bắc, là thành lũy nhỏ gần Tả Quốc Thành nhất. Lúc Lưu Uyên đi Đại lục đón tân nương, mà công chúa lại mang theo của hồi môn nhiều như vậy cũng không thể đi nhanh được, ít nhất phải năm sáu ngày mới có thể trở về Tả Quốc Thành. Khi đó Thẩm Cẩm Tú đã sớm trên đường trở về Tấn Dương rồi, đi suốt ngày đêm thì Lưu Uyên khó mà đuổi kịp.

Thế nhưng nàng có vẻ lo lắng: "Dương Thị lang, có thể nào tạm hoãn vài ngày được không? Linh Nhi của ta đêm hôm kia bị cảm sốt liên tục đến giờ vẫn chưa hết."

Dương Huyền Chi ngây người, không khỏi do dự nói: "Phu nhân, việc này không được chậm trễ, nhất định không được thay đổi kế hoạch, nếu không đêm dài lắm mộng, e rằng sẽ phát sinh biến cố."

"Nhưng con của ta còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu nổi quãng đường này?" Nàng lo lắng đến mức không khỏi tự trách mình.

Căn bệnh của Linh Nhi là do nàng mà ra, tất cả là do sự bất cẩn của nàng vào đêm hôm đó.

"Phu nhân, hôm nay sau khi trở về tại hạ sẽ lập tức bố trí người, khi hắn đến Đại Lăng, cũng chính là lúc chúng ta đốt kho lương cùng binh giáp của hắn. Lưu Uyên chắc chắn sẽ biết rằng đó là do phu nhân. Nếu chậm trễ một chút thôi thì người cùng hai đứa nhỏ sẽ bị tai vạ khó tránh!" Dương Huyền Chi khom mình hành lễ, lời lẽ đầy khẩn thiết lại chân thật đáng tin, "Phu nhân là thầy thuốc, dù thế nào cũng sẽ có cách thôi!"

Không thể quay đầu lại nữa rồi, nàng chỉ có thể cắn chặt răng tiến về phía trước.

*****

*Chú thích:

- Hồ già thập bát phách - Phách thứ năm - "Trông nhạn nhung nhớ xa xôi" - Trích từ bản dịch của Phan Lang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi