NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Bên ngoài Tả Quốc Thành, đội ngũ đón dâu đang chờ xuất phát. Lúc này đã vào hạ, tiết trời mát mẻ trong lành, bầu trời thì trong xanh quang đãng, mây trắng bồng bềnh trôi như những xơ bông, trên đồng cỏ nở đầy các loại hoa dại đung đưa trong gió. Lưu Uyên mặc trường bào rất rực rỡ, dải thắt lưng được quấn quanh eo cùng với một chiếc mũ có tua màu đỏ trên đầu, trên khuôn mặt hắn là biểu cảm vênh vang tự đắc. Công chúa Bắc Hung Nô là kiểu người vô cùng dũng mãnh, danh tiếng sớm đã truyền xa, vậy thì có làm sao? Những lợi ích mà người nữ này mang lại cho hắn còn cao hơn nhiều so với những người nữ khác trong chốn hậu cung. Sau khi thu phục được Bắc Hung Nô, hắn mới thực sự là Đại Thiền Vu một cách chân chính. Huống hồ, trong lòng hắn bây giờ còn có sự mừng thầm, đáng tiếc là không thể nói cho người khác biết.

Hắn liếc nhìn đoàn người đến đưa tiễn. Bên trái là các cận thần, bên phải là những nữ nhân của hắn. Những nữ nhân kia đều mang vẻ mặt không vui vẻ gì, chỉ có một người trong số họ là không giống với những người khác và người ấy chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến nàng. Nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn hài lòng, vì đây là lần đầu tiên nàng đến tiễn hắn, cũng là lần đầu tiên nàng cài chiếc trâm răng sói đó.

Tiểu nữ nhân này gần đây đã thay đổi rất nhiều, tâm tư của nàng hẳn đã ổn định rồi. Quả nhiên, nữ nhân sẽ thay đổi sau khi sinh con. Về sau nếu hắn đối xử tốt với nàng, có lẽ nàng sẽ từ từ mở lòng với hắn thôi.

Lưu Uyên quay đầu ngựa đi tới trước mặt nàng, khiến nàng giật cả mình, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình vừa kiên định vừa uy nghiêm: "Ta đã sai người đi đến khu chợ biên giới giữa Hán-Hung để mua cho nàng rất nhiều sách, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đưa sách đến thôi."

Nàng hẳn rất vui khi nhìn thấy những cuốn sách ấy. Hắn có thể cùng nàng đọc sách, đối với nam nhân Hung Nô, thật ra có rất ít người có thể đọc sách cùng thê thiếp mình. Vậy mà lúc này đây tâm trí nàng lại đang lơ đễnh, dường như không có chút cảm kích gì và chỉ khom mình cúi đầu cảm ơn theo quán tính. Có vẻ như trước đây hắn đã quá nghiêm khắc với nàng rồi, điều này thật không tốt và hắn buộc phải sửa đổi. Bọn họ có thể hòa hợp sống chung với nhau như những cặp phu thê người Hán bình thường, tất nhiên, chỉ khi hai người họ có không gian riêng với nhau mà thôi.

Đội ngũ đón dâu với trang phục hoàn toàn mới xuất phát đến Đại Lăng. Cưỡi trên lưng ngựa, Lưu Uyên tràn đầy mộng tưởng như một chàng thiếu niên đang nhen nhóm nhiệt huyết, các tâm phúc bên cạnh còn tưởng rằng hắn đi đón người mình ngưỡng mộ trong lòng. Khi đó, hắn làm sao có thể ngờ rằng, ngay tại đêm hôm ấy, tương lai tươi sáng và cuộc sống tươi đẹp mà hắn hằng tưởng tượng sẽ hoàn toàn sụp đổ chỉ sau một đêm. Nữ nhân mà hắn thề sẽ đối xử thật tốt lại trở thành người mà hắn hận nhất trên thế gian này.

*****

Cổng sân đã đóng, những người hầu đã bị phái đi từ lâu. Thẩm Cẩm Tú đặt lần lượt Linh Nhi và A Diệu còn đang ngủ vào trong một cái gùi, bên trong gùi nàng đặt một miếng nệm và trải khăn trùm mỏng lên phía trên. Thẩm Cẩm Tú thì mặc một bộ y phục đơn giản bình thường, nàng và Nhiệt Na đeo chiếc gùi trên lưng, hai người họ nhìn nhau, cùng hít một hơi thật sâu rồi mở cửa sân. Vừa tới cổng cung đã bị chặn lại, Thẩm Cẩm Tú giả vờ thản nhiên chào lính gác cổng: "Sài hồ và phòng phong trên thảo nguyên mấy ngày nay sinh trưởng rất tốt, ta đi hái một ít về làm thuốc."

Vì y thuật của nàng cao siêu, con người lại hiền lành nhã nhặn, nàng cũng không bao giờ dùng thân phận địa vị để phân biệt đối đãi, thế nên những người trong cung có mối quan hệ khá tốt với nàng. Bọn hộ vệ cũng không muốn làm khó nàng, càng không muốn lục soát cái gùi kia, nhưng thủ lĩnh hộ vệ vẫn phải phái vài người đi theo. Hiện giờ Thiền Vu không có ở trong cung, lỡ như xảy ra sự cố gì làm sao bọn họ gánh nổi.

Trên thảo nguyên được bao phủ một lớp vàng ươm, những dãy núi nối tiếp nhau khoác trên mình màu đỏ sặc sỡ, những đàn gia súc đang trở về chậm rãi từ phía xa. Tâm trí Thẩm Cẩm Tú giờ này đây không mấy tập trung, nàng đang dùng kéo đào khoét một số loại thảo mộc, nhưng nàng vẫn luôn lắc đầu nói rằng chất lượng của những cây sài hồ này không được tốt. Đi một lúc lâu, chiếc gùi dược liệu nàng mang trên lưng khiến nàng có phần khó nhọc. Hộ vệ muốn giúp nàng, nhưng nàng kiên quyết từ chối.

Đi một mạch đến dưới chân núi Lang Sơn, hộ vệ vừa mới lên tiếng cảnh báo Thẩm Cẩm Tú không thể đi xa hơn nữa, thì bỗng nhiên một mũi tên đã cắm vào ngực hắn, người lính canh đó kinh ngạc ngã xuống đất. Khúc cua bên sườn núi phía trước xuất hiện một đám người che mặt đang cưỡi ngựa chạy tới cùng với một chiếc xe ngựa. Những hộ vệ còn lại mới giật mình, bọn họ vừa rút đao ra đã bị đám người bịt mặt vây quanh. Thẩm Cẩm Tú không đành lòng nhìn những người này chết vì mình, nàng còn đang do dự thì đã bị Nhiệt Na đẩy lên xe ngựa, sau lưng nàng chỉ còn lại những tiếng la hét thảm thương.

Người che mặt hộ tống cỗ xe và phi ngựa nhanh chóng về phía đông nam xa xôi, bắt đầu cuộc hành trình lánh nạn. Bọn họ bất chấp những cơn gập ghềnh xóc nảy mệt nhọc, việc ăn ngủ đều giải quyết hết trên xe và chỉ biết chạy đua với thời gian cả ngày lẫn đêm. Tả Quốc Thành và Tấn Dương cách nhau không đến năm trăm dặm. Với tốc độ hành quân sáu mươi dặm một ngày, đội quân có thể đến nơi trong khoảng tám ngày. Do bọn họ có xe ngựa, nên có thể rút ngắn thời gian xuống còn một nửa. Chỉ cần phi nước đại không ngừng như vậy, bốn năm ngày nữa là có thể đến Tấn Dương.

Điều kiện giao thông thời cổ đại vô cùng tệ, hơn nữa tính năng tránh chấn động của xe ngựa lại kém, thật sự là bọn họ bị xóc nảy đến khổ không thể tả. Thẩm Cẩm Tú không quan tâm mình có thoải mái hay không, nhưng riêng hai đứa nhỏ thì chịu không nổi rồi. Nhất là Linh Nhi còn đang bệnh, ngày đêm cứ khóc suốt khiến A Diệu cũng khóc theo, cho dù A Diệu được Nhiệt Na ôm vào lòng thì con cũng chịu không nổi những nghiêng ngả tròng trành như vậy, nên ăn gì vào cũng nôn mửa hết ra.

Sau khi chịu đựng như vậy trong sáu ngày, cách Tấn Dương chỉ còn lại chừng trăm dặm đường, thì Linh Nhi lên cơn sốt cao không khỏi, hơi thở dần yếu ớt. Thẩm Cẩm Tú đành phải khẩn cầu đoàn xe dừng lại ở chợ phía trước để nàng đi mua thuốc.

Bọn họ không dám qua đêm ở chợ, mà đóng quân ở bãi đất trống bên ngoài thị trấn. May mắn thay, bây giờ là mùa hạ, vì vậy không quá lạnh để cắm trại bên ngoài. Thẩm Cẩm Tú vội nhóm lửa sắc thuốc đút cho Linh Nhi. Linh Nhi vừa ngửi thấy mùi thảo dược liền kiên quyết kháng cự, lớn tiếng gào khóc, làm thế nào cũng đút không vào. Đang sốt ruột lo lắng thì mặt đất bỗng dưng chấn động, thảo nguyên yên tĩnh giống như bị sấm rền đánh thức. Mọi người hoảng loạn nhìn về phía phát ra âm thanh đó, ánh trăng rọi sáng từng khuôn mặt phờ phạc của mỗi người. Trong tầm mắt tựa hồ có thể nhìn thấy có bóng người di động, thấp thoáng xen lẫn các lá cờ bay phấp phới. Đội trưởng phụ trách chuyến đi này là tâm phúc của Dương Huyền Chi, y hét lớn một tiếng "Chạy mau", tiếng hét này đã đánh thức tất cả những người còn chưa hoàn hồn.

Chạy không biết bao lâu, Thẩm Cẩm Tú cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như văng hết ra ngoài. Hai đứa nhỏ càng bị giày vò hơn, khóc đến không thở nổi. Rốt cuộc xe ngựa chạy cũng không nhanh được, tiếng vó ngựa như sấm rền phía sau càng ngày càng gần. Mặc dù Thẩm Cẩm Tú không thể nhìn rõ được hết truy binh trong đêm tối, nhưng nàng biết rằng Lưu Uyên nhất định đang dẫn đầu cuộc truy đuổi bạt mạng này. Nàng không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào tay hắn thì kết cục sẽ ra sao, giờ này đây nàng chỉ biết ôm chặt lấy đứa nhỏ để hấp thụ chút hơi ấm.

Đội trưởng biết chắc không thể thoát khỏi truy binh, hắn hướng vào bên trong xe nói lớn: "Nhiệt Na, ngươi cùng phu nhân chạy trước đi, ta sẽ chặn họ lại!"

Đoàn hộ tống chỉ có hơn chục binh sĩ người Hán, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao? Nghe lệnh của đội trưởng như vậy, người đánh xe quất mạnh một cái vào lưng ngựa, cỗ xe lập tức tăng tốc. Thẩm Cẩm Tú còn chưa kịp nói điều gì, nhìn lại phía sau xe, nàng chỉ thấy đội trưởng cùng binh lính đang ghìm ngựa, tất cả đều xếp thành hàng, rút binh khí và quay người nghênh đón truy binh. Tiếng kiếm va vào nhau, tiếng vó ngựa, tiếng gào thét xen lẫn với tiếng gió rít, âm thanh này thoạt nghe cực kỳ đinh tai nhức óc, nhưng dần dần cũng không còn nghe thấy nữa.

Chỉ còn lại một chiếc xe ngựa cô độc phi nước đại. Sự cô độc này cũng không kéo dài bao lâu. Rất nhanh ngay sau đó, Thẩm Cẩm Tú mơ hồ nghe thấy tiếp âm thanh đáng sợ của vó ngựa.

Hắn đang đuổi theo!

Không còn nghi ngờ gì nữa, những quân sĩ ngăn chặn truy binh đều đã bị giết, bọn họ đã dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy một chút thời gian nhưng vẫn không đủ để cho nàng chạy trốn, Lưu Uyên chắc chắn có liều chết cũng muốn bắt nàng về. Nhiệt Na ngồi trong xe ngựa nhìn về phía Thẩm Cẩm Tú, trong mắt hiện lên một tia kiên định: "Phu nhân, người nhảy khỏi xe và chạy đi, nô tì sẽ dẫn dụ bọn họ."

Thẩm Cẩm Tú sửng sốt: "Ngươi..."

Nhiệt Na giật lấy Linh Nhi từ trong tay Thẩm Cẩm Tú, hét to: "Không còn thời gian nữa, người mau chạy đi!"

Thẩm Cẩm Tú muốn tiến lên cướp lấy đứa bé trong tay Nhiệt Na, nhưng nàng lại bị xóc nảy và bị đẩy đến bên kia toa xe: "Vậy ngươi đưa A Diệu và Linh Nhi cho ta!"

"Hai đứa trẻ này người không thể mang theo được nữa, tiếng khóc của chúng sẽ thu hút đám truy binh!" Nhiệt Na một tay ôm chặt Linh Nhi, một tay ôm A Diệu, "Chúng là máu thịt của Lưu Uyên, Lưu Uyên sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại với chúng. Nhưng nếu người rơi vào tay hắn ta, người sẽ chết!"

Ruột gan Thẩm Cẩm Tú như đứt từng khúc, nước mắt lập tức trào ra: "Không được, ta nhất định phải mang theo chúng đi!"

Hai đứa nhỏ dường như cũng cảm nhận được nguy cơ đang ở trước mắt, khóc càng lớn tiếng hơn. Nhiệt Na nôn nóng không thôi, dùng tộc ngữ của nàng ấy mắng một câu. Thấy Thẩm Cẩm Tú còn muốn nhào tới, Nhiệt Na lấy chân đá văng nàng ra: "Phu nhân, người đừng chần chừ nữa! Người nhất định phải sống mới có cơ hội gặp lại bọn trẻ."

Cú đá này khá mạnh, cơn đau ở xương chân khiến Thẩm Cẩm Tú khôi phục được chút lý trí. Tiếng vó ngựa như sấm của truy binh ngày càng tiến gần hơn, và nàng biết rằng những gì Nhiệt Na nói đều là sự thật. Nàng không thể chết, nàng phải sống để chờ cơ hội gặp lại bọn trẻ. Thẩm Cẩm Tú run rẩy gật đầu: "Được, ta đi. Ngươi hãy để ta làm dấu lên người hai đứa nhỏ, để sau này chúng ta còn nhận ra nhau."

Thẩm Cẩm Tú rút cây trâm răng sói từ trên đầu xuống, mở lòng bàn tay trái của A Diệu ra và đành phải cắn chặt răng châm xuống. A Diệu gào khóc lên mà nàng lại không có thời gian dỗ dành con trai mình. Thẩm Cẩm Tú châm thành ba điểm hình tam giác trong lòng bàn tay, lại từ trong giỏ thảo dược bên cạnh lấy ra tử thảo, đem chất lỏng bôi lên miệng vết thương. Đến phiên Linh Nhi, nàng chỉ châm một cái đã không xuống tay được nữa. Tiếng khóc của Linh Nhi rất yếu, ngay cả vết thương cũng không khiến con bé giãy dụa nhiều hơn. Nàng là thầy thuốc, nàng biết thân thể Linh Nhi đã suy yếu cực độ, cho dù có thể mang con bé đi nhưng với hành trình gian khổ như thế, chỉ sợ con bé sẽ không chịu nổi, đến Tấn Dương cũng sẽ chết yểu mà thôi. Còn không bằng, để Lưu Uyên cứu con bé vậy!

Làm xong hết thảy, nàng đem cây trâm răng sói nhét vào bên trong tã bọc của Linh Nhi. Chỉ mong, hắn thấy cây trâm này có thể hiểu được dụng ý của nàng: Hắn hận nàng thế nào cũng không sao, nhưng, xin hãy đối xử tử tế với con của nàng.

Trong lúc Thẩm Cẩm Tú làm tất cả những điều này, Nhiệt Na luôn sốt ruột lo lắng nhìn về phía sau. Thẩm Cẩm Tú vịn vào cửa xe, đang muốn nhảy xuống thì đột nhiên nàng dừng lại, quay đầu hỏi Nhiệt Na: "Nhiệt Na, vì sao ngươi nguyện ý làm như vậy?"

Nhiệt Na nhìn ra ngoài xe, đã lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng của truy binh. Nàng ta quay đầu nhìn Thẩm Cẩm Tú, trong mắt là ý ly biệt: "Người hãy nói với Dương Huyền Chi, đừng quên lời chấp thuận của ngài ấy đối với người Serb!"

+

*****

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi