Tết năm 2006, Hoắc Cảnh Trừng và bác Hoắc cùng nhau đến Bắc Kinh, Thạch Gia Y phát hiện dường như anh lại cao lên không ít, mà cô cũng không còn vui vẻ dính lấy như trước nữa, cô cũng có sự thẹn thùng của một thiếu nữ.
Hoắc Cảnh Trừng vẫn bình tĩnh như trước, anh nói: “Em dường như đã lớn rồi.”
Có một hôm, nửa đêm Thạch Gia Y không ngủ được, ra ngoài tìm đồ ăn vặt đi ngang qua cửa phòng ngủ của cha mẹ thì nghe thấy hai người nói chuyện, cô nghe thấy cha nói: “Nếu không phải cậu nhỏ Hoắc thích Gia Y, thường xuyên chạy tới Bắc Kinh, thì một thương nhân nhỏ như tôi căn bản sẽ chẳng lọt được vào mắt tầng lớp người như Hoắc tổng.”
Đêm hôm đó, Thạch Gia Y mở mắt thao láo nghe nhịp tim của mình cả đêm, lúc thức dậy trong lòng vẫn còn cảm thấy tê dại, bước trên mặt đất mà cứ lâng lâng.
Hồi Hoắc Cảnh Trừng học đại học thường xuyên gọi điện tới, cũng chẳng có gì để nói cả, anh vốn đã ít nói, hỏi một câu Bắc Kinh lạnh không? Chú dì có khỏe không? Em lại thích minh tinh nào rồi? Được rồi, anh phải đi học đây, anh phải đi ăn đây, anh phải đi ngủ đây…
Thời gian chưa bao giờ quá một phút, Thạch Gia Y căm hận nghĩ, Hoắc Cảnh Trừng suốt ngày lạnh nhạt như cục đá, rốt cuộc cha cô nhìn kiểu gì ra Hoắc Cảnh Trừng thích cô vậy!
******
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô hôm ấy, mẹ Thạch đã nấu một bàn đồ ăn, mời vài người bạn tốt và bạn học của cô tới, bánh sinh nhật vừa to vừa đẹp, có lẽ vì đầu tháng sáu phải thi đại học, cũng có thể là vì muốn thưởng cho sự nỗ lực học tập của cô trong một năm qua.
Kết quả là cái bánh gato to ấy chẳng ăn được mấy miếng đã dính hết lên mặt.
Ngay khi mọi người đang đánh nhau chẳng phân biệt được ai với ai thì Hoắc Cảnh Trừng đến, dáng vẻ phong trần.
Anh nhìn xung quanh một vòng, đưa tay kéo Thạch Gia Y ra khỏi nhóm “yêu ma quỷ quái”: “Thạch Gia Y, em có thể có chút dáng vẻ nữ tính được không?”
Thạch Gia Y kinh ngạc nhìn anh: “Hả? Hả? Hả? Dáng vẻ? Hoắc Cảnh Trừng, anh biết phát âm âm uốn lưỡi rồi á?”
Hoắc Cảnh Trừng hơi sững lại, rồi cười nhẹ.
Cô vĩnh viễn không tìm ra được trọng điểm.
Cha Thạch mẹ Thạch không chơi đùa với đám trẻ mà sớm đã ra ngoài đi dạo, cho nên những người khác nói chuyện cũng to gan lớn mật hơn: “Cuối cùng cũng để bọn tôi bắt gặp rồi, Gia gia, anh người yêu này của cậu thật đẹp trai nha.”
Nói xong mọi người đều thi nhau đùa giỡn.
Thạch Gia Y đỏ mặt, nghĩ đến trên mặt có kem, bọn họ cũng chẳng thấy được bèn cố ý cao giọng nói: “Nên làm gì thì đi làm đi, đừng có ở đây làm loạn.”
Nhóm người ồn ào giải tán, sau đó cô nghe thấy Hoắc Cảnh Trừng nói: “Thạch Gia Y, những lời bọn em nói anh hoàn toàn có thể nghe hiểu.”
Mặt Thạch Gia Y lại đỏ bừng.
Bàn trong phòng cô bày đầy quà sinh nhật, Hoắc Cảnh Trừng liếc mắt nhìn, bị một hộp socola Dove thu hút sự chú ý, sau đó sắc mặt liền trở nên không tốt. Thạch Gia Y cầm khăn chuẩn bị đi rửa mặt, nhận thấy ánh mắt của Hoắc Cảnh Trừng, cô cố ý nói: “Cái đó là một bạn học nam của em tặng.”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Trừng càng khó coi hơn.
Thạch Gia Y tim đập thình thịch, nhân lúc mặt đang đầy kem còn uống chút rượu, cô lớn gan mở miệng nói: “Hoắc Cảnh Trừng, cha em nói anh thích em.”
Hoắc Cảnh Trừng sửng sốt một hồi, chỉ nói: “Chú Thạch thông minh hơn em.”
“Hả?” Thạch Gia Y còn chưa kịp hiểu, Hoắc Cảnh Trừng đã ném hộp socola kia vào thùng rác, sau đó chỉ thấy anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, vươn ngón tay ra lau một miếng kem trên khóe miệng cô rồi đưa tới bên miệng mình, đầu lưỡi móc một cái, cuốn kem vào trong miệng.
Thạch Gia Y đơ tại chỗ.
“Ngọt.” Anh nói.
Cũng không biết qua bao lâu, Thạch Gia Y mới tìm lại được giọng nói của mình, cô hỏi: “Anh ăn nữa không?”
Đêm hôm đó, Thạch Gia Y lại mất ngủ. Hoắc Cảnh Trừng ngủ ở sát vách, hai người chỉ cách nhau một bức tường, Thạch Gia Y dựa vào tường, trong đầu toàn là nụ hôn trúc trắc của hai người lúc chiều tối.
Cô hỏi anh ăn nữa không, anh gật đầu, sau đó liền hôn cô.
Hoắc Cảnh Trừng chỉ ở Bắc Kinh một ngày rồi trở về Hong Kong, trước khi đi, Thạch Gia Y nói với anh, cha mẹ cô đã đồng ý cho cô báo danh vào trường đại học ở Hong Kong, lúc đó, đôi mắt của Hoắc Cảnh Trừng phút chốc liền sáng rực, tựa như ngập tràn những vì sao, anh nói: “Đại học Hong Kong hay là Đại học Trung Văn? Anh sẽ xin học thạc sĩ cùng trường với em.”
“Ban đầu anh dự định thế nào?” Thạch Gia Y hỏi anh.
Anh xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Đến Bắc Kinh học thạc sĩ.”