NĂM THÁNG THOI ĐƯA

Đường phố Hong Kong lúc về đêm vô cùng náo nhiệt, nếu là khu thương mại đông người, cảnh sát sẽ lái xe máy đi kiểm soát tình hình giao thông, đường chỉ cho phép người đi bộ qua lại. Thái Kỳ như con thoi không ngừng ghé vào các cửa hàng, cầm danh sách giúp dì bảy cô tám mua túi xách, nước hoa, mỹ phẩm, lặn lội đến nửa đêm, lúc trở về khách sạn cậu nói: “Hóa ra người Hong Kong đều biết nói tiếng phổ thông nha, trước khi tới em còn đặc biệt đi học vài câu tiếng Quảng nữa.”

Thạch Gia Y không mua gì cả, chỉ đi cùng Thái Kỳ, ăn cơm thịt xá xíu và takoyaki, thịt xá xíu rất ngọt ngậy, bên trong takoyaki hoá ra thật sự có bạch tuộc. 

Thái Kỳ cũng không trông đợi vào việc có thể giúp Thạch Gia Y tìm được mối tình đầu, cậu nói cô căn bản chẳng muốn tìm, chỉ như kiểu lời bài hát ‘em đến thành phố của anh, đi qua con đường anh từng đến’mà thôi, sau khi trở về thì quên đi quá khứ rồi bắt đầu lại, nghĩ cũng thấy rất ổn. Thạch Gia Y bày tỏ, mấy câu trước đều đúng, rất lâu trước đây cô đã muốn đến thăm nơi Hoắc Cảnh Trừng lớn lên, nhưng câu cuối kia lại sai, cô không có khả năng quên đi Hoắc Cảnh Trừng, cả đời này đều không thể quên. 

Ngày thứ ba bọn họ đến Đại lộ Ngôi Sao, bởi vì Hoắc Cảnh Trừng, Thạch Gia Y đã thích cả Hong Kong, xem phim điện ảnh Hong Kong, phim truyền hình TVB, cho nên những minh tinh cô thích hầu hết đều là người Hong Kong, cũng đều để lại dấu tay ở Đại lộ Ngôi sao.

Buổi tối ở cảng Victoria hơi lạnh, các tòa nhà cao tầng san sát nhau ở đảo Hong Kong phía đối diện đèn đuốc sáng trưng, Thái Kỳ chỉ sang bên đó: “Chị đoán xem có bao nhiêu tinh anh xã hội và tỷ phú sống ở trung tâm tài chính kia? Đúng rồi, mối tình đầu của chị làm nghề gì vậy?”

Anh vốn muốn làm luật sư.

Lúc Thạch Gia Y đưa Hoắc Cảnh Trừng đến phố bánh snack Huguo để ăn vặt, cô nói sau này muốn bán bánh kếp trái cây, bán đậu phụ cũng được, cô thích tráng bánh kếp cắt đậu phụ, cô hỏi Hoắc Cảnh Trừng lớn lên muốn làm gì, anh nói muốn trở thành một luật sư.

Thạch Gia Y nói luật sư thì phải nói chuyện, anh không thích nói nhiều như vậy, chắc chắn không làm nổi. Hoắc Cảnh Trừng nói, anh không nói lời thừa thãi, luật sư cũng không nói lời vô ích. Sau này anh lại nói không ít lời thừa với cô, đi đường phải vững vàng, không được chạy nhảy, vứt rác phải đi đến gần vứt, không được ném từ xa, phải nhớ mình là con gái, không được khoác vai thân mật với nam sinh, trước khi ăn phải rửa tay, ăn xong phải súc miệng, lúc hôn thì phải nhắm mắt…

Thạch Gia Y vuốt mái tóc bị gió thổi, nói: “Có lẽ anh ấy đã lấy Hà tiểu thư, thừa kế công ty.”

Năm 2008 xảy ra rất nhiều chuyện, lúc xem lễ khai mạc Thế vận hội Olympic xong về nhà, cô và Hoắc Cảnh Trừng hôn nhau ở đầu ngõ bị mẹ Thạch nhìn thấy. Cha cô và đối tác của ông mỗi người một ngả, không còn làm ăn qua lại với bên Hong Kong nữa. Nguyện vọng đại học của Thạch Gia Y bị mẹ Thạch lén đổi thành Bắc Ngoại. Con ngõ nhỏ đã sống mười mấy năm bị phá bỏ, cha Thạch mua một căn nhà trong tiểu khu cao cấp ở đường vành đai hai. Bác Hoắc tự sát sau khi bị ICAC(2) bắt giữ, để lại phần lớn tài sản cho mẹ con Hoắc Cảnh Trừng, tập đoàn Hoắc thị nguy khốn, Hoắc Cảnh Trừng bị đưa ra nước ngoài. Thạch Gia Y lần nữa nhận được tin tức về Hoắc Cảnh Trừng là vào nửa năm sau đó, cha Thạch nói, nhà họ Hoắc và Hà thị liên hôn, cuối cùng cũng ổn định được đại cục. 

(2)ICAC: Ủy ban chống tham nhũng Hong Kong. 

Cô từng nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với anh nhưng điện thoại gọi không thông, tờ giấy ghi số MSN mà anh để lại cho cô cũng không tìm thấy, từ đó, hai người đã mất liên lạc được bốn năm rưỡi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi