Thái Kỳ nói có ít đồ phải đến Harbour City mua, Thạch Gia Y không đi cùng cậu, cậu mặc kệ, trực tiếp mua hai vé tàu đến đảo Hong Kong.
“Chắc chắn chị biết anh ta sống ở đâu, nghe nói người giàu đều sống ở Vịnh Nước Sâu, Vịnh Repulse gì đó, chúng ta phải đi thử vận may, nếu hôm nay không gặp được thì chúng ta chết tâm trở về Bắc Kinh, chị phải ngoan ngoãn đi xem mắt.”
Thạch Gia Y lơ đãng cùng cậu đi mua đồ suốt một ngày, đến khi màn đêm buông xuống, lúc đi trên Đại lộ Hoàng Hậu, một chiếc xe hơi sang trọng cực kỳ hiếm có chạy qua trước mắt họ, Thái Kỳ lấy điện thoại ra chụp hồi lâu, vô tình chụp được bức ảnh một ông chú trung niên ngã oặt xuống phía trước chiếc xe hơi sang trọng, Thái Kỳ tức giận nói: “Hoá ra ở Hong Kong cũng có kẻ lừa đảo ăn vạ, ôi dồi ôi tinh thần chính nghĩa trong em.”
Chủ xe là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy bực bội liên tục gọi điện thoại, người đàn ông ăn vạ ngã xuống đất không chịu dậy, Thái Kỳ bước tới kéo ông ta lên, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đầy chính nghĩa lý luận với ông ta một lúc lâu, cuối cùng người kia thấy đoạn video Thái Kỳ quay rõ nét liền đứng dậy chửi bới rồi bỏ chạy, Thái Kỳ nghe không hiểu, hỏi Thạch Gia Y ông ta nói gì, Thạch Gia Y nói: “Ông ta bảo em cẩn thận đấy, tên nhóc đại lục.”
Người phụ nữ giới thiệu mình họ Hà, đưa cho Thái Kỳ một tấm danh thiếp, sau khi nhìn thấy tên trên đó sắc mặt Thạch Gia Y chợt thay đổi, lúc quay đầu muốn rời đi thì lại thấy Hà tiểu thư vẫy tay về phía sau lưng mình, khuôn mặt xinh đẹp cười càng thêm rạng rỡ, cô ấy nói: “Ginath, giải quyết xong rồi, nên cảm ơn cặp đôi đến từ đại lục này.”
Thạch Gia Y nhớ trước đây khi bạn của Hoắc Cảnh Trừng gọi điện cho anh chưa từng gọi tên tiếng Trung của anh, người Hong Kong dường như đều quen gọi nhau bằng tên tiếng Anh, lúc đó Thạch Gia Y cảm thấy Ginath nghe hay vô cùng, nên cô còn tự đặt cho mình một cái tên tiếng Anh là Eleven, Hoắc Cảnh Trừng nghe xong cười không ngớt, trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy.
Thái Kỳ nghe không hiểu tự nhiên sẽ không giải thích gì, mà Thạch Gia Y sau khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Trừng thì đều đã hồn vía lên mây rồi.
Anh vẫn giống như bốn năm trước, chỉ đứng im đã có thể khiến các cô gái tim đập loạn nhịp. Nhưng lại không hoàn toàn giống, tóc ngắn hơn chút, vẻ ngoài thành thục hơn, lúc ánh mắt anh chuyển từ trên người Thái Kỳ sang bên cô, vẻ mặt cũng không còn sự dịu dàng nữa, đôi mắt đen láy sâu như biển, loại sâu không thấy đáy ấy khiến cô căng thẳng. Dưới ánh mắt này, Thạch Gia Y cảm thấy như có một bàn tay đang bóp chặt lấy trái tim mình, cô đau không thở được, cũng không thốt ra nổi một chữ.
Hà Man Tư, Hoắc Cảnh Trừng, lại nhìn sự quen thuộc giữa hai người, Thạch Gia Y bỗng cảm thấy hối hận vì đã đến đây, đến chứng thực cái gì chứ, chứng thực anh không lấy Hà Man Tư ư?
Có điều đến rồi cũng tốt, có lẽ bản thân sẽ hết hi vọng.
*****
Khi lần nữa phản ứng lại thì đã theo họ đến quán bar ở Lan Quế Phường.
Thái Kỳ trò chuyện sôi nổi với Hà Man Tư và bạn bè của Hoắc Cảnh Trừng, tiếng phổ thông, tiếng Quảng nửa mùa xen lẫn tiếng Anh nghe rất buồn cười, nhưng họ lại cảm thấy thích thú và vui vẻ. Chỉ có Hoắc Cảnh Trừng ngồi đó không nói gì, uống khá nhiều rượu.
Lúc anh cầm chiếc cốc lên lần nữa, Thạch Gia Y đột nhiên nhìn thấy hình xăm ở phía bên trong cổ tay anh, cô xông tới kéo tay anh qua, bên trên xăm số 11 Ả Rập rõ ràng.
Bạn bè anh kinh ngạc trước sự bạo dạn của cô gái đại lục, ở một bên có lòng tốt nhắc nhở cô, đừng lãng phí thời gian với Ginath.
Lúc này Thái Kỳ mới nhận ra sự khác thường của Thạch Gia Y, trong đầu nổ ‘đùng’ một cái, tựa như thông suốt: “Chị, anh ta chính là người chị đang tìm sao?”
Đôi mắt mang theo chút ý say của Hoắc Cảnh Trừng khẽ lóe lên, chị?
Thạch Gia Y không để ý đến bất kỳ ai, ngoan cố đứng trước mặt anh, chỉ vào số “11” trên cổ tay anh, khàn giọng hỏi: “Ý gì?”