NÀNG TỰA MẬT ĐÀO

Edit: Hà Thu 

Mọi chuyện trên thế gian, sợ nhất là một câu “Người tính không bằng trời tính”.

Lý Phượng Minh sống hai mươi năm, những tình huống lớn nhỏ cũng đã trải qua không ít, mặc dù không phải lần nào cũng tính toán như thần, đạt được ý nguyện, nhưng chưa bao giờ phải chịu thất bại lớn như hôm nay——

Tỉ mỉ suy tính kế hoạch giả chết bỏ chạy mất nửa năm, tính toán từ lúc bước lên con đường núi này, tổng cộng còn chưa đi được tới năm trăm bước!

Đúng là không còn gì có thể xấu hổ hơn, thảm hại hơn, càng không còn lời nào để nói.

Khi nàng xụ mặt xoay người, đối diện với Chiến Khai Dương cùng một đội hộ vệ hành cung đang đứng trước mặt, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa buồn bực đan xen, nhưng lại không khỏi cảm thấy có chút may mắn.

May mắn vì, hôm nay là một ngày tuyết rơi, nên ánh sáng trên núi vào lúc bình minh không quá rõ ràng. Chỉ bằng nhãn lực của Chiến Khai Dương, có lẽ sẽ không để ý tới cái túi nhỏ mà Tân Hồi vội vàng giấu sau lưng.

Phải biết rằng, thứ trong chiếc túi đó chính là “bằng chứng phạm tội” được chuẩn bị để tạo ra hiện trường giả chết. 

Trước mắt bao nhiêu người thế này, nếu bị người ta bắt quả tang tại chỗ, chuyện “công chúa hòa thân có ý định bỏ trốn” sẽ không giấu được, một chút kẽ hở để chối cãi cũng không có. Không gây ra tranh chấp ngoại giao giữa hai nước mới là lạ!

*****

Trên thực tế, đám người Tiêu Minh Triệt, Liêm Trinh đã đến Vệ thành Ung Kinh từ ba ngày trước, ở trong quan dịch Vệ Thành chờ vào kinh.

Nếu đi trục đường chính, thì Vệ thành cách cửa thành Ung Kinh Nam thành chỉ khoảng không đến trăm dặm. Nhưng nếu giục ngựa đi nhanh một chút, thì hai ba canh giờ là có thể đến.

Nhưng theo quy chế liên quan của Tề quốc, đoàn người bọn họ lần này thuộc loại “quan viên biên quân thường xuyên hồi kinh báo cáo công tác”, cũng không có việc cấp bách. Cho nên phải đi theo quá trình nghi lễ, trước tiên ở quan dịch Vệ thành chờ đợi, sau đó đến chùa Thái Thường bốc một quẻ chọn ra một ngày lại vào kinh, để nhận lấy những lời chào đón chúc mừng đến từ quan viên tương ứng cùng dân chúng.

Cái gọi là “chuyện lớn của quốc gia có thành công được hay không, đều phụ thuộc vào phần cúng lễ và quân đội”, cách hiểu biết phức tạp này tưởng chừng như phù phiếm vô dụng, nhưng thực ra lại rất quan trọng để đoàn kết lòng dân, nâng cao tinh thần.

Chùa Thái Thường đã dự đoán cho bọn họ ngày vào thành chính là hôm nay, nhưng không ai ngờ được, chiều hôm trước trong kinh lại xảy ra chuyện.

Chiến Khai Dương khống chế dây cương, ngược gió giải thích với Lý Phượng Minh trong xe ngựa: “Chiều hôm trước trong kinh xảy ra chuyện, Thánh thượng lệnh cho Hoài vương điện hạ hôm nay đến kinh sau đó mau chóng vào cung diện thánh.”

Lý Phượng Minh một tay vén rèm cửa xe lên, mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn Chiến Khai Dương đang cưỡi ngựa trong tuyết: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thần cũng không rõ lắm. Giờ thân* ngày hôm trước, Kim Ngô Vệ đột nhiên khống chế hai thành trong ngoài Ung kinh, tất cả tin tức đều bị phong tỏa. Hiện tại chỉ nghe loáng thoáng một số tin đồn, nhưng không xác định được thật giả.” Chiến Khai Dương hơi hạ giọng: “Hình như có liên quan đến Đông Cung.”

*từ 15:00 tới 17:00

Tuyến phòng ngự của Ung kinh thành là do Kim Ngô Vệ quản lý, và tâm phúc của Tề đế là Ngô Trung Lộ điều hành. Hiện tại đã là do Kim Ngô Vệ nắm quyền, tin tức này thật đúng là không dễ dò ra.

Nhưng gần đây Thái tử cùng Hằng vương đấu nhau thành như vậy, nếu thật sự là Đông Cung xảy ra chuyện gì đó, có lẽ đơn giản chính là Hằng vương làm ra vài “hành động vĩ đại” gì đó với Thái tử mà thôi.

Tóm lại, căn cứ vào những tin tức đã biết trước mắt có thể lờ mờ đoán được. Nếu Đông Cung không xảy ra chuyện, thì Tề đế sẽ không thúc giục Tiêu Minh Triệt vào kinh. Nếu Tề đế không thúc giục, vậy Chiến Khai Dương cũng sẽ không bởi vì lo lắng Tiêu Minh Triệt bướng bỉnh ở lại cửa thành, mà sáng sớm tinh mơ đã chạy đến hành cung bắt nàng.

Nói cách khác, nếu cuối cùng xác định là Hằng vương đã làm ra hành động quá khích gì đó với Thái tử, dẫn đến tình cảnh hôm nay, vậy Hằng vương chính là thủ phạm phá hỏng kế hoạch chạy trốn của Lý Phượng Minh.

Nghĩ đến đây, Lý Phượng Minh âm thầm cắn răng, càng nghĩ càng uất ức.

Nếu cuối cùng chứng thực quả nhiên là Hằng vương phá hỏng chuyện lớn của nàng, sau này chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ tìm mọi biện pháp tàn nhẫn đạp tên vương bát đản kia hai cước.

Tên người xấu bỏ đá xuống giếng này, nàng thật sự quyết định rồi! A a a, tức quá.

*****

“Mặc kệ nói như thế nào, trong kinh xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa, thánh dụ lệnh cho người nhà của điện hạ mau chóng vào cung diện thánh…”

Lý Phượng Minh ổn định tâm tư, hít một hơi thật sâu mang theo khí lạnh của hạt tuyết, mạnh mẽ đ è xuống xúc động muốn gào thét thất thanh.

“Vậy ngươi sáng sớm hôm nay, còn không nhanh chóng chạy đến cửa thành chờ hộ tống điện hạ nhà ngươi tiến cung đi?!” Đến bắt ta làm cái gì?!

“Là điện hạ phân phó.” Chiến Khai Dương lo sợ, không hiểu vì sao thoạt nhìn nàng lại giống như đang tức giận.

“Ngày hôm trước trong phủ phái người tới Vệ thành gặp điện hạ, điện hạ đã nói, nếu lúc trở về thành không thấy ngài, cho dù là…”

Trong gió lạnh, Chiến Khai Dương co rúm lại trên lưng ngựa, cẩn thận nhìn chung quanh, mới nghiêng người tới gần cửa sổ xe một chút, nhỏ giọng nói: “Cho dù Thái tử chết rồi, hắn cũng không vội bước vào cửa thành nửa bước.”

Lời này có thể nói là vừa độc ác vừa quyết tuyệt, Lý Phượng Minh thật sự khó có thể tưởng tượng được lúc Tiêu Minh Triệt nói ra lời này sẽ có biểu tình gì, tâm tình gì.

Nàng thật sự không rõ Tiêu Minh Triệt đang suy nghĩ cái gì.

Nếu Thái tử thật sự xảy ra chuyện, thì cho dù hắn sống hay chết, đối với Tiêu Minh Triệt mà nói đều là một cơ hội trời ban tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đã đến lúc này rồi, Tiêu Minh Triệt không tuân theo thánh mệnh tiến cung sớm đi, thế mà vẫn kiên trì muốn nàng đi đón mới bằng lòng vào thành?

Nàng ở trong lòng Tiêu Minh Triệt, thật sự quan trọng như vậy sao?! Cái này không đúng cho lắm.

“Bản thân hắn là không có tay chân, hay là không biết đường?! Ta đi đến là để cõng hắn vào thành, hay là muốn thay hắn dắt ngựa mở đường?! Hắn nổi điên, các ngươi tùy ý để hắn như vậy?!”

Lý Phượng Minh liên tục thốt ra ba câu hỏi, cũng không đợi Chiến Khai Dương trả lời, đã tức giận buông mạnh rèm xe xuống, hai tay khoanh trước ngực dựa vào vách xe.

Một mình ở trong xe ngựa buồn bực thở mấy hơi, nàng lại nhịn không được mà nhếch môi, không tiếng động cười chậc chậc một tiếng.

Nàng cảm thấy có thể mình cũng phát điên rồi.

Lúc này dần dần tỉnh táo lại, tự nhiên nàng cảm thấy, tuy nói phần bướng bỉnh này của Tiêu Minh Triệt có chút thiếu suy nghĩ, lại không đầu không đuôi, vô duyên vô cớ phá hủy kế hoạch trốn thoát của nàng…

Nhưng có thể được người ta luôn luôn nghĩ tới, chờ đợi mong ngóng, cần đến như vậy, loại cảm giác này, hình như cũng rất tốt.

*****

Chiến tranh biên giới Tề quốc liên tiếp nổ ra mấy chục năm không ngớt, đánh đến mức các nguồn chiêu mộ binh lính trẻ và tráng niên cả nước sắp cạn kiệt, nhưng vẫn không xảy ra nhiễu loạn gì lớn.

Đối với chuyện này, mấy năm trước Lý Phượng Minh rất là ngạc nhiên.

Cho đến hôm nay đứng ở trước cửa thành, cuối cùng nàng cũng biết được đáp án.

Thì ra, quốc giáo và phong tục dân gian của nước Tề đối với nữ tử mà nói quả thực không tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô giá trị.

Lý Phượng Minh khoác áo choàng trùm đầu đứng ở trước cửa thành, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động đối với trận chiến phong tục lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy này.

Từ lâu nàng đã nghe nói, trong phong tục của người Tề, nghi thức cao nhất để chào đón một nhân vật quan trọng, chính là “rắc hoa mười dặm, lót đường nghênh đón”, để bày tỏ sự tôn kính cùng ủng hộ.

Mà những bông hoa rực rỡ trải đường này cũng có ý nghĩa riêng.

Nếu người được chào đón là võ quan, võ tướng hoặc binh sĩ bình thường có chiến công hiển hách thì phải rắc hoa có màu đỏ.

Lúc này chính là mùa đông tuyết rơi dày đặc, hoa đỏ phổ biến đơn giản nhất chính là hồng mai.

Dân chúng chen chúc tụ tập, ném hồng mai phủ xuống nền tuyết trắng xóa. Tuyết từ trên trời lại tiếp tục một lần nữa rơi xuống phủ một lớp lên mai đỏ; Người người phía sau lại chạy tới rắc thêm một lớp màu đỏ mới lên…

Từng tầng từng tầng, những bông hoa màu đỏ trộn lẫn với tuyết trắng, rực rỡ như mây trên trời, kéo dài đến tận phương xa mà thị lực không thể nhìn thấy.

Cảnh tượng này đẹp đến mức hào hùng khí thế, xuất phát từ những trái tim mộc mạc và ấm áp nhất của các thần dân, cũng là cuộc sống sung túc mà các tướng sĩ Tề quốc liều mạng duy trì.

Trong đám người, còn có một số người cầm trên tay những cành hoa đắt tiền hơn, nhưng vẫn chưa cùng nhau rải lên đường.

“Đóa hoa trong tay ngươi, là muốn dùng để làm gì?” Lý Phượng Minh không chút để ý xoa xoa đầu ngón tay lạnh buốt, cũng không quay đầu lại hỏi Chiến Khai Dương phía sau.

Nàng cuối cùng vẫn là người từ nước khác đến, đối với phong tục của người Tề chỉ biết đại khái, chứ không hiểu nhiều chi tiết cụ thể.

Chiến Khai Dương đáp: “Nếu có người thân trong gia đình hoặc bạn bè thân thiết cũng được chào đón, thì những bông hoa này phải giữ lại, chờ bọn họ đến thì đưa tới tay bọn họ. Đây là một phần quà của gia đình để chào đón người thân trở về.”

Lời còn chưa dứt, hắn sững sờ một hồi, giống như vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, sau đó có chút hoảng sợ nhìn về phía hai tay trống không của Lý Phượng Minh.

Lý Phượng Minh cũng ngẩn người theo.

Nàng rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, sau đó nhún vai xòe hai tay ra, vẫn ung dung quay đầu liếc xéo hắn.

“Cái này có thể trách ta sao? Vừa mới nãy ta lên núi chính là muốn đi hái hoa, vậy mà ngươi lại nhất định phải nóng vội thúc giục ta lập tức cùng ngươi tới đây.”

Đổ tội cho người khác, là sở trường của Lý Phượng Minh điện hạ.

Chiến Khai Dương nhất thời gấp đến độ nghẹn đỏ mặt, ngượng ngùng lúng túng: “Vậy thì…”

Còn chưa nói hết, đám đông đột nhiên hoan hô như pháo nổ.

Lý Phượng Minh bình tĩnh nhìn lại, cuối đường có một đoàn người mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa băng qua tuyết.

Người cưỡi ngựa phi nước đại ở phía trước là dễ thấy nhất.

Người nước Tề vẫn luôn chuộng mặc đồ đen, trong loại cảnh nghi lễ này, chiến bào mặc bên ngoài áo giáp cũng có màu đen.

Duy chỉ có người nọ, mang chiến bào đỏ rực, điểm xuyết thêm chút ánh vàng rực rỡ, như mặt trời mọc từ phía đông.

Gió buổi sáng thổi bay tuyết, đồng thời cũng làm nổi bật lên chút màu vàng đỏ bắt mắt sau lưng hắn.

Ngựa màu đen, chiến bào giáp màu đỏ, trên đỉnh đầu là vòm trời mênh mông, ngạo mạn nhìn ra dãy núi xanh đầu trắng.

Dáng người cao lớn mạnh mẽ, hùng dũng hiên ngang; Vó ngựa bước qua cánh hoa rực rỡ đầy trên đất, làm văng lên một làn tuyết mỏng bụi bặm, nhanh như chớp mà đến.

Theo tiếng vó ngựa dần dần đến gần, Lý Phượng Minh rốt cục cũng xác nhận rõ ràng, người kia là Tiêu Minh Triệt đã xa cách nửa năm.

*****

Trong lễ chào đón chúc mừng ồ ạt như núi kêu biển gầm, Tiêu Minh Triệt lập tức xiết chặt cương ngựa  đứng trước cửa thành, từ trên cao nhìn xuống cách khoảng không cùng Lý Phượng Minh đối diện.

Từ nửa năm trước, sau khi Lý Phượng Minh trả lời bức thư chỉ có một chữ “Được” kia xong, giữa hai người cũng không còn thư từ qua lại riêng với nhau nữa.

Trong nửa năm nay, rất cả động tĩnh lớn nhỏ của Tiêu Minh Triệt ở Nam Cảnh đều do Sầm Gia Thụ đến hành cung nói lại cho Lý Phượng Minh.

Nàng vốn tưởng rằng, giữa hai người đã chậm rãi phai nhạt, đợi nàng thoát thân rời đi, từ đây mỗi người một nơi, sau này sẽ không gặp lại.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, sẽ gặp lại vào ngày hôm nay, dùng phương thức không biết nói từ đâu như vậy để trùng phùng.

Có lẽ là bởi vì xa cách nửa năm sinh ra cảm giác xa lạ, hoặc cũng có thể là bởi vì cái gì khác, tự dưng nàng tâm loạn như ma, luôn cảm thấy Tiêu Minh Triệt trước mắt dường như có khác lạ.

Vẫn là thân hình cao lớn như trước, vẫn là ngũ quan thanh tú lạnh lùng như trước, ngay cả ánh mắt lạnh lùng nhìn người kia cũng không thay đổi.

Lý Phượng Minh mười phần xác định, người này thật sự có gì đó khác lạ. Mặc dù nàng còn chưa hiểu đến tột cùng là khác lạ ở chỗ nào.

Nhìn về phía trước một lát, Tiêu Minh Triệt xoay người xuống ngựa, nhanh chân sải bước đi về phía nàng.

Sau khi đứng yên trước mặt nàng, Tiêu Minh Triệt bình tĩnh cúi đầu, bình tĩnh nhìn thẳng, thần sắc không gợn sóng.

Trong lòng Lý Phượng Minh bỗng dưng lạnh lẽo, sau cổ giống như có băng lạnh lướt qua.

Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện hôm nay nàng muốn trốn đi rồi sao?

Thế nên mới cố ý để Chiến Khai Dương sáng sớm đi tới hành cung ngăn cản nàng? 

Lúc này nên làm gì đây? 

Làm như không có chuyện gì mà cười pha trò, khăng khăng nói mình thật sự là lên núi hái hoa?

Hay là nặn ra chút nước mắt thể hiện sự yếu đuối, tỏ vẻ mình chỉ là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc?

Phương án đối phó nào tự nhiên hơn, chân thành tha thiết, đả động lòng người hơn?

……

Một đống vấn đề lộn xộn dần dần hiện lên trong đầu Lý Phượng Minh, hỗn loạn phức tạp.

Lớn đến như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng chột dạ mà hoảng hốt như vậy, trong đầu đã thành một nồi bột nhão.

“Không nói lời nào là có ý gì?”

Câu hỏi cổ quái này của Tiêu Minh Triệt phá vỡ ma chú mê hoặc, cuối cùng cũng mang linh hồn hoang mang của Lý Phượng Minh trở về vị trí cũ.

Nàng ở trong lòng liều mạng tự nhủ, vạn nhất chỉ là trời xui đất khiến trùng hợp thôi thì sao?

Bình tĩnh, không thể tự loạn trận tuyến. Hành động tùy theo hoàn cảnh.

Cho dù người này có thông qua dấu vết quỷ dị gì đó đoán được hôm nay nàng muốn chạy trốn, thì hắn cũng không Có! Chứng! Cứ!

Chỉ cần không có nhân chứng vật chứng xác thực, không ai có thể tùy tiện phán đoán nàng muốn bỏ trốn.

Tuyệt đối không thể bị nắm được nhược điểm dẫn đến tranh chấp quan hệ ngoại giao giữa hai nước, tuyệt đối không thể.

Tâm thần ổn định lại, Lý Phượng Minh dịu dàng thi lễ, giống như mỗi một phụ nhân có chồng đi chinh chiến ở đây nghênh đón trượng phu bình an trở về nhà.

Nhưng lễ vật này của nàng mới làm được một nửa, Tiêu Minh Triệt đã đưa tay nắm chặt cánh tay nàng ngăn cản.

Nàng cũng không kiên trì, thuận theo lực đạo của đối phương từ từ đứng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng nặn ra nụ cười vui mừng đã lâu gặp lại.

“Ta không nói lời nào, tất nhiên là bởi vì thấy ngài bình an trở về, vui mừng đến mức không thể nói thành lời rồi.”

Chính nàng nghe thanh âm này cũng cảm thấy có chút giả tạo, nghĩ chắc nụ cười cũng không đủ tự nhiên. Nhưng nàng cũng đã cố gắng hết sức.

Quả nhiên, Tiêu Minh Triệt hừ nhẹ một tiếng, trong đôi mắt hoa đào không gợn sóng, hiển nhiên là không tin.

Hắn nghiêng đầu, hơi nâng cằm chỉ chỉ, ý bảo Lý Phượng Minh nhìn xung quanh.

Lý Phượng Minh theo ánh mắt của hắn nhìn một vòng. Đám người Liêm Trinh cùng hắn trở về, bao gồm vài tên tiểu binh đi theo, giờ phút này trong tay đều cầm nhánh hoa do người nhà hoặc bằng hữu đưa  tặng.

“Lễ đón về nhà, người khác đều có, chỉ có Hoài Vương điện hạ không có. Nàng sợ là không muốn ta trở về, phải không?”

Giọng điệu của Tiêu Minh Triệt bình thản, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng u ám, dưới đáy mắt yên lặng bình tĩnh tựa hồ cất giấu bí mật gì đó.

Lý Phượng Minh bị vẻ mặt khác thường của hắn làm cho da đầu tê dại.

Tên gia hỏa này rốt cuộc là biết nàng dự định hôm nay chạy trốn, hay vẫn là đơn thuần không vui?

Sáng nay Chiến Khai Dương chạy tới hành cung ngăn cản nàng bỏ trốn, đến tột cùng là trùng hợp, hay vẫn là mèo mù đụng phải chuột chết?

Nhưng những vấn đề này lại không thể nói toạc ra, nếu không sẽ chuốc họa vào thân.

Vì thế Lý Phượng Minh đè nén nghi hoặc cùng lo âu trong lòng xuống, hắng giọng một cái, ra vẻ thoải mái trêu chọc: “Làm sao có thể chứ? Ta luôn mong ngóng ngài trở về trong suốt nửa năm qua mà, ngóng đến mức ngủ cũng không yên.”

“Ồ.” Hắn vẫn lãnh đạm nhìn nàng như vậy, trên mặt giống như đang viết: Nàng nghĩ ta tin sao?

Lý Phượng Minh hoảng hốt đến tim đập loạn nhịp, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ khát vọng muốn sống sót mãnh liệt. 

Nàng mạnh mẽ đưa tay chạm vào vạt áo choàng của Tiêu Minh Triệt, trong lúc hắn còn đang kinh ngạc ngơ ngác, nàng lấy thế sét đánh không kịp, vươn tay cởi bỏ chiến bào đỏ rực của hắn, rồi quấn lung tung lên người mình.

Sau đó, trước mắt bao người…

Nhào vào trong lòng hắn.

“Đây, ngài cũng có hoa, đỏ rực. Hài lòng không?” Lý Phượng Minh ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ tươi cười tuy giả, nhưng so với mật còn ngọt hơn.

Nàng sống trên đời hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên chân chó đến như vậy, lại còn ở dưới sự chú ý của vạn người!

Vì không muốn gây phiền toái cho muội muội ở Ngụy quốc xa xôi, nàng thật đúng là bất chấp tất cả, mặt mũi, tiết tháo đều đồng loạt vỡ vụn.

Trong suy nghĩ của nàng, Tiêu Minh Triệt hẳn là sẽ đẩy nàng ra. Sau đó nàng có thể làm ra vẻ đáng thương, rơi lệ làm nũng một chút, tốt xấu gì cũng có thể ứng phó qua loa cho xong chuyện.

Nhưng nàng lại tính sai rồi.

Trong khoảnh khắc nàng nhào tới ôm lấy Tiêu Minh Triệt, hắn cũng đem nàng ôm chặt vào trong ngực.

Hai gò má lạnh lẽo của Tiêu Minh Triệt dán vào vành tai Lý Phượng Minh, giọng nói trầm khàn run rẩy, giống như đang cười, lại giống như trút được gánh nặng.

“Hài lòng. Hoa của ta, so với người khác đều đẹp hơn gấp vạn lần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi