Edit: Hà Thu
Sau khi vào thành, Tiêu Minh Triệt phải tiến cung diện thánh, Lý Phượng Minh tất nhiên là trở về Hoài vương phủ.
Tuy nói trước mắt không ai biết buổi chiều hôm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người bình thường dùng đầu gối ngẫm lại cũng nên hiểu được, hôm nay Tề đế vội vàng triệu Tiêu Minh Triệt tiến cung, tuyệt đối không có khả năng là thật sự muốn nghe hắn báo cáo công việc.
Nhưng Tiêu Minh Triệt hình như thật sự không vội chút nào, mặc cho đám người Liêm Trinh nhắc nhở thúc giục như thế nào, hắn vẫn luôn bình tĩnh chậm rãi, giục ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Lý Phượng Minh.
Lý Phượng Minh vốn tưởng rằng hắn có chuyện muốn nói với mình, liền vén màn cửa sổ xe thò đầu ra.
Nhưng toàn bộ hành trình hắn đều không nói một lời nào cả, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, giống như đang xác nhận nàng sẽ không biến mất trong không khí.
Bầu không khí này quỷ dị đến cực điểm.
Sáng sớm Chiến Khai Dương đã đến hành cung đuổi theo ba người các nàng, rốt cuộc là trùng hợp, hay vẫn là chủ ý của Tiêu Minh Triệt?
Về vấn đề này, từ đầu đến cuối Lý Phượng Minh vẫn không cách nào nhìn ra manh mối trên mặt Tiêu Minh Triệt.
Nàng đến cùng vẫn là chột dạ đuối lý, sợ nói nhiều sai nhiều, nên nếu Tiêu Minh Triệt không mở miệng, nàng cũng không tùy ý lên tiếng.
Hai người cứ như vậy cổ quái đến cứng đờ, mãi cho tới chỗ ngã ba phải chia đường đi, Tiêu Minh Triệt mới dùng roi đánh ngựa gõ nhẹ vào vách xe.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tiêu Minh Triệt nhìn thẳng vào đáy mắt Lý Phượng Minh: “Trong thư phòng của nàng có một xấp giấy tin tức, là ta sai Chiến Khai Dương bỏ vào. Còn những chuyện khác, buổi tối sẽ nói chi tiết sau.”
“Được. Có phải liên quan đến chuyện xảy ra ngày hôm trước không?” Lý Phượng Minh khẽ nhíu mày.
“Có lẽ vậy.” Tiêu Minh Triệt đưa ra đáp án mơ hồ.
Nhìn bóng lưng đánh ngựa đi xa của hắn, Lý Phượng Minh như có điều suy nghĩ.
Kỳ thật, đối với việc giữa Thái tử và Hằng vương đến cùng đã xảy ra chuyện gì, rồi Tề đế hôm nay vội vàng triệu Tiêu Minh Triệt tiến cung sẽ phó thác cái gì, nàng căn bản không tò mò.
Giờ phút này nàng vừa tức giận vì kế hoạch chạy trốn của mình thực hiện còn chưa được năm trăm bước đã chết yểu, lại thấp thỏm hoài nghi Tiêu Minh Triệt đã mơ hồ đoán được ý đồ chạy trốn của nàng.
Nhìn nàng như thoải mái, nhưng thực ra ba hồn bảy vía đều giống như bị trải trong chảo dầu, phải chịu dày vò, đứng ngồi không yên, làm gì có tâm tư đi quản xem đám người họ Tiêu kia đang giở trò gì chứ?
Nhưng hôm nay Tiêu Minh Triệt cho nàng cảm giác quá quái dị, nàng không thể không lấy lại tinh thần, tinh tế suy nghĩ xem trong hồ lô của tên gia hỏa này rốt cục muốn bán thuốc gì.
*****
Sau khi lệnh cho Tân Hồi âm thầm vội vã chạy đến Song Hòe Độ, thông báo cho Ngọc Phương và Đồ Vu ngưng hành động lại, Lý Phượng Minh mới trở lại tiểu viện đã xa cách nửa năm, cùng Thuần Vu Đại ở trong thư phòng nghiên cứu xấp giấy tin tức kia.
Dựa theo lệ thường, Thuần Vu Đại trước tiên phải đem những tin tức kia xem sơ lược qua một lần, lọc bỏ những tin tức vô dụng, sau đó căn cứ vào sự kiện liên quan một lần nữa sắp xếp bài bố lại, sau đó mới trình lên cho Lý Phượng Minh đọc.
Trong lúc chờ Thuần Vu Đại duyệt qua những thứ kia, tay trái Lý Phượng Minh chống cằm, tay phải hờ hững nâng chén trà lên, không yên lòng lẩm bẩm.
“Tiêu Minh Triệt thật sự rất kỳ quái. Chẳng lẽ hắn biết ta muốn chạy?”
Thuần Vu Đại đang lật xem tờ tin tức hơi sững sờ, ngước mắt dò xét nàng: “Hoài vương biết ngài muốn chạy, cái này thì có gì kỳ quái? Chuyện ngài cuối cùng sẽ rời khỏi Tề quốc, hắn đã biết ngay từ đầu rồi còn gì.”
Lý Phượng Minh kinh hãi, cái chén trong tay lắc lư.
Nước trà nóng sôi sục đột nhiên đổ xuống mu bàn tay nàng, ngay lập tức làm bỏng một vết đỏ trên làn da trắng nõn của nàng.
Nàng nắm bàn tay bị bỏng đến đau nhức, trong mắt nhanh chóng nổi lên hơi nước.
Thuần Vu Đại thấy thế, lập tức lo lắng đứng dậy đi gọi người lấy thuốc mỡ bôi bỏng tới.
Lý Phượng Minh cũng không để ý đến vết bỏng nhỏ này của mình, ngược lại cố nín nhịn hàng nước mắt mỏng chuẩn bị rơi vì đau đớn, khiếp sợ gọi nàng lại.
“Ngươi chờ một chút! Làm sao hắn lại biết ta muốn rời đi?! Còn biết ngay từ lúc đầu?!”
Thuần Vu Đại dừng bước quay người lại, bất đắc dĩ rũ mắt nhìn nàng: “Trí nhớ của điện hạ càng ngày càng không tốt. Đêm đại hôn năm ngoái, ngài đã nói với Hoài vương, cùng có lợi cộng sinh nhưng không quấy nhiễu lẫn nhau, chỉ cần có cơ hội thích hợp, ngài sẽ tìm cách thoát thân.”
Trí nhớ của Lý Phượng Minh chính là trí nhớ của một người bình thường, thời gian dài, mọi chuyện nhiều hơn, quên đông quên tây cũng là chuyện dễ hiểu.
Mà Thuần Vu Đại từ nhỏ đã có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần là chuyện đã từng xem qua, hoặc nghe qua, thì dù cho chỉ là đôi câu vài lời, dù cho đã qua vài năm, cũng sẽ giống như đao khắc rìu đục lưu lại trong đầu nàng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân năm đó nàng được chọn trúng, trở thành cánh tay phải của Lý Phượng Minh.
Ngũ quan của Lý Phượng Minh đều nhăn lại một chỗ: “Xem cái trí nhớ rách nát của ta này. Khó trách nửa năm trước hắn vừa đến Nam Cảnh, liền viết thư muốn ta… À, vẫn không đúng!”
Nàng một lần nữa nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên, không biết nên tin hay không nhìn về phía Thuần Vu Đại: “Hắn chắc là chỉ biết ta ‘sớm muộn gì cũng sẽ đi’, chứ cũng không biết ta vừa vặn tính toán hôm nay đi nhỉ?”
Cái này thì Thuần Vu Đại cũng không biết.
Ngoại trừ nàng ra, thì những người biết chính xác Lý Phượng Minh định giả chết bỏ chạy hôm nay cũng chỉ có Thuần Vu Đại, Tân Hồi, Ngọc Phương và Đồ Vu.
Bốn người này năm xưa cũng không phải là nhân vật nhỏ tầm thường, sẽ không tùy tiện bỏ sót lời nói, càng không bao giờ phản bội Lý Phượng Minh.
Trăm mối vẫn không có cách giải, Lý Phượng Minh đành phải tạm gác chuyện này sang một bên.
Đợi đến khi Thuần Vu Đại chấm nước lạnh lên chỗ bị bỏng cho Lý Phượng Minh xong, hai người lại tiếp tục xem những tin tức kia.
Đây đều là những động tĩnh lớn nhỏ trong Ung kinh thành được Chiến Khai Dương thu thập ghi chép trong sáu tháng qua, trong đó có một số việc thoạt nhìn cũng lặt vặt không quan trọng, cho nên lúc trước Sầm Gia Thụ đi hành cung cũng không nói cho Lý Phượng Minh biết.
Thuần Vu Đại lật đến một tấm trong đó, trên tay dừng lại: “Điện hạ ngài nhìn đi, ngày hôm trước Thái tử phụng chỉ dẫn quan viên đi Thần Nông lập đàn tế tự. Chẳng lẽ trên đường đi đã xảy ra chuyện?”
Lý Phượng Minh không có hứng thú: “Còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn phân nửa là Hằng vương phái người tới ám sát trên đường đi.”
Căn cứ vào những gì nàng đã học được từ nhỏ, tranh chấp quyền lực trong khắp thiên hạ nói thẳng cũng không khác nhau quá nhiều. Khi tình thế bên ngoài giằng co đến mức bế tắc, sẽ luôn có người không nhịn được mà dùng đến thủ đoạn.
Mà thủ đoạn cuối cùng cuối cùng trong ba thủ đoạn nổi tiếng cung đình, dù sao cũng chỉ có là mưu hại, ám sát hoặc khởi binh tạo phản, rất khó có thể đổi mới.
Thuần Vu Đại ngẫm lại cũng thấy lý lẽ này đúng: “Trước mắt chuyện đã qua được hai ba ngày, Kim Ngô Vệ chỉ đang khống chế trong kinh và phong tỏa tin tức, Hằng vương phủ còn chưa bị lục soát, vậy cũng chưa đến mức khởi binh tạo phản.”
“Hằng vương tám phần là cũng không nắm được nhược điểm xác thực gì, chứ không giờ phút này cũng nên dùng bữa tối ở thiên lao rồi.” Lý Phượng Minh rưng rưng nước mắt thổi chỗ bỏng trên tay mình, vô tâm vô phế lẩm bẩm: “Trước mắt phải xem Thái tử bị thương có nặng hay không.”
Nếu Thái tử bị thương nặng, cho dù không chết, Tiêu Minh Triệt cũng có thể ngư ông đắc lợi.
Trong thời gian Thái tử dưỡng thương, rất nhiều chuyện chắc chắn không có cách nào làm. Dù sao các hoàng tử trưởng thành khai phủ dưới gối Tề đế cũng có năm người, trong đó còn có hai quận vương.
Ngoại trừ Thái tử, thân vương tước có khả năng đảm đương trọng trách lớn, cũng chỉ có Hằng vương cùng Tiêu Minh Triệt.
Mà Thái tử bị ám sát, Hằng vương chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
Cho dù không có chứng cứ, thì Tề đế trong thời gian ngắn đối với Hằng vương cũng sẽ có chút lạnh nhạt phòng bị. Như thế, một bộ phận quyền lực trong tay Thái tử cũng chỉ có thể tạm thời đặt vào trong tay Tiêu Minh Triệt.
Lại lật xem một lát, Thuần Vu Đại lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nghiêng đầu khẽ mỉm cười, đem đống đồ y nguyên không thay đổi này đẩy đến trước mặt Lý Phượng Minh.
“Thì ra là như vậy. Mối lo nghĩ của điện hạ đã có đáp án.”
Tin tức trong hộp này chẳng những có bản sao chép ở cửa cung, mà còn có động tĩnh của các phủ trong kinh cùng các nhân vật trọng yếu trong triều, thậm chí còn có thông tin liên quan đến hành cung cùng Trạc Hương Hành.
Trước kia khi Chiến Khai Dương trình lên những tin tức này cho Tiêu Minh Triệt, cơ bản không có quy tắc gì, lấy được cái gì liền cho hắn xem cái đó.
Rất nhiều tin tức hữu dụng cùng vô dụng xen lẫn với nhau, điều này rất dễ khiến Tiêu Minh Triệt bỏ lỡ mối liên hệ giữa một số chi tiết rải rác.
Về sau Chiến Khai Dương được Thuần Vu Đại chỉ bảo, lại có Lý Phượng Minh phụ đạo dạy thêm, học được nghiên cứu phán đoán trước, mới phân loại rồi trình lên cho Tiêu Minh Triệt.
Cứ như vậy, rất nhiều chuyện chỉ cần liếc mắt một cái là có thể dễ dàng nhìn thấy sự vi diệu trong đó ——
Trạc Hương Hành đem một lượng lớn tiền mặt gửi vào của hàng bạc dưới danh nghĩa thương nhân Hạ quốc ở Ung Kinh.
Tân Hồi nhiều lần hỏi thủ lĩnh hộ vệ hành cung về các chi tiết tuần tra.
Thuần Vu Đại lấy được bản đồ phác thảo địa hình hành cung từ trong tay Hoa ma ma.
Lý Phượng Minh mang theo Tân Hồi cùng Thuần Vu Đại, đến ngọn núi phía sau hành cung hơn mười lần.
“Chỉ cần không phải đầu heo, nhìn thấy những thứ này là ngay lập tức có thể đoán được ta muốn làm cái gì.”
Lý Phượng Minh rất chắc chắn, Tiêu Minh Triệt không phải là đầu heo.
Xem ra sáng nay Chiến Khai Dương xuất hiện đúng lúc, không phải mèo mù đụng phải chuột chết. Cho dù Tiêu Minh Triệt không biết chính xác ngày nào nàng sẽ rời đi, nhưng ít nhất hắn cũng đoán được gần đây nàng sẽ có hành động mới, chắc hẳn đã sớm âm thầm đề phòng nàng chạy trốn.
Nàng nắm lấy bàn tay bị nước trà làm bỏng, nước mắt giàn giụa trên mi, bi thương cũng từ đó mà ra: “Cẩn thận mấy cũng có sai sót, đúng là dạy đồ đệ đánh sư phụ mà!”
Thuần Vu Đại nhìn những tờ giấy tin tức được phân loại thỏa đáng xếp chồng lên nhau, cũng che mặt thở dài ngao ngán: “Đúng vậy, dạy đồ đệ đánh sư phụ rồi.”
Nếu sớm biết như thế, nàng không nên tận tâm tận lực dạy Chiến Khai Dương như vậy. Nhìn điện hạ nhà nàng buồn bực kìa, sắp đấm ngực khóc rống tới nơi rồi.
*****
Thông tin bên trong cái hộp kia, chỉ có một phần nhỏ tin tức liên quan đến Lý Phượng Minh. Nhưng Lý Phượng Minh tin chắc, Tiêu Minh Triệt đưa cái hộp này cho nàng hẳn là đang âm thầm cảnh cáo: Ta biết nàng muốn làm gì, đừng có hành động thiếu suy nghĩ.
“Xem ý tứ này của hắn, chẳng lẽ là không muốn ta đi?” Lý Phượng Minh nhìn về phía Thuần Vu Đại: “Nhưng tình thế hiện tại của hắn rất tốt, thuộc hạ cũng toàn người đắc lực, đâu cần đến ta.”
Thuần Vu Đại cẩn thận bôi thuốc mỡ trị bỏng lên tay nàng, cũng không ngẩng đầu lên: “Vẫn phải cần chứ? ngài là vợ của hắn, chứ đâu phải thuộc hạ.”
“Vẫn không đúng lắm. Hiện giờ hắn nên cân nhắc đổi thê tử, nếu ta chủ động rời đi, không phải là đỡ khiến cho hắn khó xử sao?” Lý Phượng Minh đau đến nước mắt rưng rưng, đầu óc có chút rối loạn.
Lúc trước liên hôn, Tiêu Minh Triệt không được lựa chọn, thấy người Ngụy quốc đưa tới là nàng, nên cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận. Tuy nói hai người sau đó ở chung không tệ, cũng có chút tình cảm, nhưng…
“Trong đầu hắn chứa cái gì thế không biết? Muốn làm được chuyện lớn, thì phải biết cân nhắc lợi hại, không nên hành động theo cảm tính.”
Thuần Vu Đại cười lắc đầu, nửa thật nửa giả nói: “Lời này ngài tự mình nói với Hoài Vương đi.”
“Ta đâu có điên.” Lý Phượng Minh nhăn mũi một cái, lẩm bẩm: “Hắn đưa ta cái hộp này, nhưng không nói rõ ràng, chính là để lại đường sống cho ta. Nếu ta không kiêng nể gì mà nói ra, vậy chẳng phải là trực tiếp khẳng định ý đồ ta muốn đi, chủ động đưa đằng chuôi cho người ta nắm sao?”
Chỉ cần nàng thề thốt phủ nhận chuyện mình muốn chạy, tất cả những dấu vết để lại kia đều có thể có một lời giải thích bề ngoài hợp lý khác.
Chuyện liên hôn này của hai người bọn họ dù sao cũng liên quan đến quan hệ bang giao giữa hai nước, việc dự định chạy trốn tốt nhất chỉ nên ngầm hiểu chứ không nên nói toạc ra, nếu không Lý Phượng Minh rất khó sống yên ổn.
“Hắn chắc hẳn cũng không muốn dồn ta đến đường cùng.” Lý Phượng Minh giương mắt nhìn trời: “Nhưng ta thật sự nghĩ không ra, vì sao hắn nhất định phải giữ ta lại?”
Nếu Thái tử thật sự xảy ra chuyện, mà Tiêu Minh Triệt lại có một công chúa dị quốc làm chính phi, nhất định rất khó có cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Hắn rốt cuộc có hiểu rõ tầng bí ẩn này hay không?!
***
Đến khi trời tối Tiêu Minh Triệt mới hồi phủ.
Chờ hắn tắm rửa thay quần áo ở Bắc viện xong, sau đó đi tới tiểu viện, Lý Phượng Minh đã ngồi dựa vào đầu giường ngây ngốc hồi lâu.
Lúc Tân Hồi tiến vào bẩm báo, nàng mới hoảng hốt hoàn hồn: “À, để cho hắn vào đi.”
Vì sao Tiêu Minh Triệt nhất định phải giữ nàng lại, nàng suy nghĩ cả một ngày cũng không nghĩ ra, lại còn không thể hỏi.
Tương lai hai người sẽ như thế nào, nàng cũng không biết.
Nhưng trước mắt tạm thời chưa đi được, thì dù sao cũng phải tiếp tục ở chung.
Từ đáy lòng nàng không hề ghét Tiêu Minh Triệt, thậm chí có thể nói là thích.
Tiêu Minh Triệt đối với nàng cũng không còn kiêng kỵ cùng bài xích không chút che dấu như một năm trước nữa, thậm chí còn có vài phần sốt ruột ỷ lại nửa vời.
Xem như là hai bên hòa hợp, chỉ cần có một số việc đừng nói toạc ra, cứ tiếp tục duy trì đồng minh cộng sinh, lúc nào vui vẻ thì ân ái ríu rít một trận, cũng rất tốt.
Sau khi Tiêu Minh Triệt tiến vào, trầm mặc cởi bỏ ngoại bào, quen cửa quen nẻo đi vào giường.
Đã nửa năm không gặp, đột nhiên lại thân mật chung sống, Lý Phượng Minh cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cũng may Tiêu Minh Triệt như nàng dự đoán, cũng không nhắc tới chuyện nàng có chạy hay không, chỉ cùng nàng sóng vai dựa vào đầu giường, điều này làm cho nàng giảm bớt một tầng khẩn trương.
Ít nhất không cần vắt óc lấy cớ, cũng không cần phải thốt ra những lời dối trá mà đôi bên đều biết rõ.
Trước khi Tiêu Minh Triệt mở miệng nói chuyện, nàng rút bàn tay phải bị thương đang quấn vải từ trong chăn ra, bất đắc dĩ cười nói: “Ta bị thương.”
Cho nên tối nay cũng đừng nghĩ tới chuyện ân ái ríu rít, thứ lỗi khó mà tiếp được.
Tiêu Minh Triệt nhíu mày nắm lấy cổ tay nàng: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Làm đổ trà nóng. Không nghiêm trọng, ngày mai là khỏi.” Lý Phượng Minh chuyển đề tài:”Hôm nay phụ hoàng ngài khẩn cấp triệu ngài tiến cung, là nói về chuyện Thái tử bị ám sát sao?”
Đối với việc nàng có thể đoán được Thái tử bị ám sát, Tiêu Minh Triệt cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thái tử hôm trước phụng mệnh đến Thần Nông chủ chủ trì tế đàn, gặp phải nhóm thích khách mười hai người. Tám người bị gi3t chết tại chỗ, hai người bị thương sau đó cắn nát túi độc tự sát, hai người còn lại bỏ chạy.”
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn nắm lấy cổ tay Lý Phượng Minh, rũ mắt nhìn miếng vải quấn vết thương trên tay nàng.
Lý Phượng Minh để hắn nhìn, thuận miệng hỏi: “Thái tử có bị thương không?”
“Bị thương nhẹ.”
“À.” Nàng có chút thất vọng, thậm chí còn muốn bĩu môi.
Nói thật, nàng không quan tâm đ ến sống chết của Thái tử, vì dù sao người kia với nàng cũng không có liên quan gì cả.
Giờ phút này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất là, nếu Thái tử chỉ bị thương nhẹ, vậy Tiêu Minh Triệt tạm thời sẽ không vớt được món hời lớn.
Hơn một năm nay, Lý Phượng Minh càng ngày càng quen với việc coi mình và Tiêu Minh Triệt là người cùng chung lợi ích.
Lúc này Tiêu Minh Triệt không vớ được món hời lớn, bản thân hắn thoạt nhìn giống như vẫn rất bình tĩnh, nhưng Lý Phượng Minh lại có loại cảm giác tiếc nuối như “mất vạn lượng vàng”.
Trong lòng nàng oán trách theo thói quen, thuận miệng hỏi: “Vậy phụ hoàng ngài nói như thế nào?”
“Để ta điều động Kim Ngô Vệ, âm thầm điều tra chủ mưu phía sau.”
“Điều tra cũng vô dụng. Loại chuyện này, trong lòng mọi người đều biết rõ.” Lý Phượng Minh cười nhạo.
Trước kia khi nàng vẫn còn là thái tử Đại Ngụy, cũng không phải chưa từng gặp qua ám sát.
Nhiều khi kỳ thật tất cả mọi người đều có thể đoán được là ai chủ mưu, nhưng người dám làm như vậy sẽ không dễ dàng để lại nhược điểm.
Chỉ cần không thật sự xảy ra chuyện lớn, thì cũng chỉ đơn giản là đi điều tra qua loa tra một chút, cuối cùng đều không giải quyết được gì.
Lý Phượng Minh lại hỏi: “Thái tử cùng Hằng vương tranh đấu nhiều năm, đây không phải là lần đầu tiên vận dụng thích khách ám sát đối phương chứ?”
Tiêu Minh Triệt vẫn nhìn chằm chằm vào miếng vải băng vết thương trên tay nàng: “Có lẽ thế. Hai người bọn họ trước kia đều từng bị ám sát, nhưng mỗi lần chỉ có một hai thích khách, hơn nữa cuối cùng đều chết không đối chứng.”
“Vậy lần này phái ra mười hai thích khách, cũng coi như trận chiến rất lớn rồi.” Lý Phượng Minh ngẫm lại cảm thấy có chút ý tứ: “Gần đây Thái tử làm cái gì với Hằng vương? Mà lại bức hắn đến tình trạng chó cùng rứt dậu như vậy?”
Tiêu Minh Triệt không trả lời câu hỏi này, ngược lại nhẹ trừng mắt nhìn nàng.
“Ngài làm sao vậy?” Lý Phượng Minh bị hắn trừng đến ngây ngẩn cả người: “Việc này, ta không thể hỏi sao?”
“Không phải.” Tiêu Minh Triệt hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Ta muốn nói, sau này nàng có thể đừng bị thương nữa được không?”
Lý Phượng Minh chậm rãi chớp mắt mấy cái, khẽ nhướng mày, cười trêu ghẹo nói: “Làm sao? Ngài đau lòng?”
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được một cái nhìn lạnh lùng xem thường, hoặc vài câu bác bỏ giận dữ.
Nhưng Tiêu Minh Triệt lại nằm ngoài dự liệu của nàng, vô cùng thẳng thắn, vô cùng ngay thẳng: “Đau lòng đến sắp thở không nổi, đầu óc đều trống rỗng.”
Thoạt nhìn trông hắn vẫn không có biểu tình gì như thường lệ, trong giọng nói cũng không có ý tứ nhấn mạnh khoa trương. Nhưng chính kiểu nói thẳng thắn đơn giản không chút phù phiếm này, lại càng khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự chân thành không thể nhầm lẫn.
Lời nói của hắn giống như một cây búa nặng nề, giáng thẳng vào ngực khiến Lý Phượng Minh chấn động.
Không phải chứ? Chỉ là liên hôn mà thôi, cho dù có hảo cảm thế nào, cũng không đến mức có tình cảm chân thật như thế chứ?
Chí ít, nàng vẫn chưa đến mức này.
Lý Phượng Minh vùng ra khỏi tay hắn, dưới ánh mắt hoang mang khó hiểu của hắn, chậm rãi lui vào trong chăn nằm xuống, từ từ kéo chăn lên che mặt.
Hai tai ù ù, có chút ngọt ngào, có chút hoảng loạn, có chút chột dạ, có chút áy náy, có chút không biết làm sao.
Tóm lại chính là trong lòng vô cùng loạn.
Nàng trốn trong chăn, giọng nói buồn bực có chút chần chờ: “Tiêu Minh Triệt, ngài như vậy… không thích hợp lắm đâu.” Khiến cho ta giống như tên cặn bã vậy.