NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Ông bà Cao đã đợi ở nhà từ lâu, gọi điện thoại hỏi, Doãn Tắc nói là sắp đến nơi, nhưng bọn họ sẽ đi khách sạn trước để cất hành lý rồi mới về nhà sau.

Ông bà Cao nghe nói vậy, biết thời gian đã hòm hòm liền yên tâm pha ấm trà, chuẩn bị đĩa hạt dưa rồi ngồi chờ khách đến. Một lúc sau, tiếng chuông cửa reo vang, ông Cao vội đi mở cửa. Cửa vừa mở, ông ngẩn người ngay tại chỗ.

Ngoài cửa có một bé gái khoảng năm sáu tuổi, da bé trắng hồng hồng, tóc hơi xoăn xoăn, trên đầu đeo một chiếc xước hình con thỏ, đôi mắt bé đen lay láy, miệng đỏ chúm chím, nếu nói đáng yêu thì không biết đáng yêu đến mức nào.

Trên tay bé gái ôm một con chó nhỏ màu nâu, nó đang há miệng nhìn ông Cao bằng ánh mắt hiếu kỳ. Bé gái nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng nói lanh lảnh: "Cháu chào ông".

Trái tim mềm yếu của ông Cao tan chảy trong giây lát. Không biết là con cái nhà ai, nhà nào có con thế này thì hạnh phúc quá.

Bé gái nói tiếp: "Cháu là Nựu Nựu", cô bé xoa đầu con chó nhỏ ở trong lòng: "Còn đây là Man đầu ạ".

Ông Cao vẫn còn sững sờ, cả hai đều rất đáng yêu, có điều nghe tên hơi quen quen. Lúc này, bà Cao từ trong nhà chạy ra: "Nựu Nựu đến rồi à?"

Nựu Nựu gật đầu, nói nũng nịu: "Cháu chào bà, cháu và Man đầu đến rồi ạ".

Bà Cao vội kéo Nựu Nựu lại gần: "Để bà xem nào, Nựu Nựu xinh quá".

"Bà rất đáng yêu, ông cũng rất có tinh thần ạ". Nựu Nựu cất giọng ngọt ngào, những lời nịnh nọt tuôn ra như nước chảy. Ông Cao đến giờ mới định thần. Nựu Nựu chẳng phải là con gái của chị Doãn Tắc hay sao?

Đúng lúc này ngoài thang máy có tiếng ding dong. Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đi ra, Nựu Nựu quay đầu hét: "Mọi người đi chậm quá, con đã nhận ông bà rồi".

Doãn Ninh cốc đầu cô bé, còn nhận ông bà nữa, con tưởng con là trẻ em thất lạc người thân hay sao?

Nựu Nựu trề môi lao vào lòng bà Cao: "Bà ơi, mẹ cháu sử dụng bạo lực với trẻ con, đau quá". Hành động và lời nói của cô bé khiến bà Cao mềm lòng.

Doãn Ninh không để ý đến Nựu Nựu, cô cười tươi với ông bà Cao: "Bố, mẹ, con có thể gọi bố mẹ giống Lam Lam không ạ. Bố mẹ con mất sớm, lâu lắm rồi con không được gọi hai tiếng này".

Ông bà Cao nghe nói vậy, trong lòng thầm nghĩ trẻ con người lớn nhà họ Doãn đều đáng yêu thế không biết, họ liền trả lời: "Được, được, con hãy gọi là bố mẹ, con cứ coi đây là nhà của con". Nói xong, ông bà nhiệt tình mời Doãn Ninh Doãn Tắc và Nựu Nựu vào nhà uống nước ăn hoa quả, còn con gái ruột Cao Ngữ Lam bị lãng quên.

Cao Ngữ Lam đành ôm Man đầu ngồi một bên, tự gọt táo ăn. Cô ăn một miếng lại cắn một miếng đút vào miệng Man đầu. Ở đầu bên này, ông Cao càng nhìn càng thích Nựu Nựu, cuối cùng ông phất tay nói với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam: "Hai đứa mau kết hôn sinh con đi".

Doãn Tắc vui đến mức miệng ngoác lên tận mang tai: "Vâng thưa bố, con nhất định sẽ cố gắng".

Cao Ngữ Lam ngượng ngùng xoa đầu Man đầu. Anh còn cố gắng? Dầu mà đổ thêm nữa sẽ gây ra "án mạng" đó. Man đầu vô tội đáng thương tự nhiên bị vò đầu kêu một tiếng đầy bất mãn, rốt cuộc có cho ăn không?

(Trong tiếng Trung từ "cố gắng" nghĩa đen là "đổ thêm dầu")

Doãn Tắc cười tít mắt nhìn Cao Ngữ Lam, bố vợ tương lai đã hạ chỉ, xem ra vụ kết hôn sinh con không còn xa nữa.

Hôm đó ông bà Cao vui vẻ mời chị em Doãn Tắc ra ngoài ăn cơm. Trong cả quá trình đó, cô bạn nhỏ Nựu Nựu giở hết trò này đến trò khác lấy lòng ông bà Cao, khiến ông bà vui không khép miệng nổi.

Trong bữa ăn, ông bà Cao hứa sẽ đưa Nựu Nựu đi công viên chơi, còn đi vườn thú xem động vật, đi trung tâm thương mại mới khai trương ở thành phố C. Hai ông bà muốn đưa Nựu Nựu đến đó dạo một vòng, ở đó có cả khu vui chơi dành cho trẻ em. Ngoài ra còn chợ ngày Tết, chợ hoa chợ chim cảnh gì đó...

Nựu Nựu giơ ngón tay ra đếm, lịch trình sắp xếp rất hợp lý, cô bé có thể đi chơi bốn năm ngày mà các tiết mục không hề lặp lại. Cô bạn nhỏ cong cong khóe mắt, ôm bà Cao nịnh nọt bằng một giọng ngọt như đường: "Nựu Nựu có thể cùng bà đi chợ mua thức ăn, cháu biết cậu sẽ làm món gì vào bữa tất nhiên".

"Được thôi". Doãn Tắc tiếp lời: "Vậy Nựu Nựu phụ trách xách làn rau giúp cậu, không được kêu mệt đấy nhé".

Nựu Nựu miệng mêu mếu, bà Cao vộidỗ dành: "Nựu Nựu còn nhỏ như vậy, làm gì có chuyện Nựu Nựu xách làn, tất nhiên là cậu phải xách rồi".

Cao Ngữ Lam ở bên cạnh cười ha ha, cù cù người Doãn Tắc: "Anh cử Nựu Nựu đến lấy lòng bố mẹ em, bây giờ anh bị thất sủng rồi".

"Hừ". Doãn Tắc hếch mũi lên trời: "Anh không so đo với trẻ con".

Nựu Nựu cũng hếch mũi lên trời, bộ dạng y hệt cậu: "Cháu không chấp vặt với người lớn". Câu nói của cô bé khiến mọi người cười ồ.

Nựu Nựu chơi vui vẻ mấy ngày, chớp mắt đã đến 30 tết. Vào ngày này, người lớn bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, Nựu Nựu và ông Cao ngồi chơi cờ nhảy. Chuông cửa đột nhiên reo vang, bà Cao chạy ra xem, hóa ra là Quách Thu Thần.

Bà Cao ngây người, Lam Lam nhà bà đã đưa bạn trai về nhà, Tiểu Quách đến đây không phải là đòi giải thích đấy chứ?

Quách Thu Thần vào nhà, khách sáo chúc mọi người năm mới vui vẻ. Anh ta nói công ty mới được nghỉ Tết, hôm nay anh ta mới về thành phố C. Nựu Nựu thấy Quách Thu Thần liền lao vào lòng anh ta hôn chùn chụt, miệng nói: "Chú Tiểu Quách".

Quách Thu Thần bế cô bé lên, hai chú cháu vui đùa một chặp. Sau đó Quách Thu Thần ngượng ngùng nói với Doãn Ninh: "Tôi có thể nói chuyện với Ninh một lúc được không?".

Ông bà Cao đưa mắt nhìn nhau, sao Tiểu Quách lại đến tìm Doãn Ninh?

Doãn Ninh ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Cô bế Nựu Nựu xuống bảo cô bé đi chơi với ông Cao. Sau đó Doãn Ninh mặc một áo khoác dầy, cùng Quách Thu Thần đi ra ngoài.

Quách Thu Thần không lái xe, anh ta và Doãn Ninh rời khỏi khu chung cư, chậm rãi đi bộ xuống phố. Ban đầu hai người không nói chuyện mà chỉ vai kề vai từ từ đi dạo.

Đi qua hai con phố, Quách Thu Thần cuối cùng cũng mở miệng: "Trước đây Ninh đã tới thành phố C bao giờ chưa?"

"Đây là lần đầu tiên tôi tới đây". Doãn Ninh mỉm cười.

"Ninh cảm thấy nơi này thế nào?"

"Rất tốt".

Quách Thu Thần không lên tiếng. Đi một đoạn anh ta lại hỏi: "So với thành phố A thì thế nào?". Quách Thu Thần quay đầu, bắt gặp ánh mắt không hiểu của Doãn Ninh, anh hơi đỏ mặt: "Ý tôi là, so với thành phố A, Ninh cảm thấy thành phố C thế nào?"

Doãn Ninh chớp mắt nhìn anh một lúc rồi chậm rãi mở miệng: "Doãn Tắc và Nựu Nựu ở đâu thì tôi thích nơi đó".

Quách Thu Thần liền hiểu ý cô, địa danh không phân biệt nơi tốt hay không, mà do ở con người. Người mình yêu thương sống ở đâu thì đó là nơi tốt.

Quách Thu Thần hít một hơi sâu: "Doãn Ninh, chắc Ninh biết, tôi thích Ninh".

Doãn Ninh gật đầu: "Tôi biết". Cô không phải là con ngốc, anh ta có biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ có điều anh ta không bày tỏ nên cô coi như không biết.

"Tôi không nói rõ cũng không bày tỏ tình cảm với Ninh, lúc đầu là vì sợ Ninh từ chối, sau đó là vì tôi không có lòng tin với bản thân". Quách Thu Thần ngừng lại, quay đầu nhìn Doãn Ninh một cách nghiêm túc.

Doãn Ninh tỏ ra không hiểu: "Anh sợ tôi từ chối và không có lòng tin với bản thân là hai chuyện đâu có liên quan đến nhau?"

"Không phải". Quách Thu Thần hơi khẩn trương: "Ninh cũng biết đấy, trước đây tôi từng yêu một lần. Mặc dù tôi yêu thật lòng nhưng vì người nhà phản đối nên cuối cùng không thành. Bố mẹ tôi đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi, họ có suy nghĩ của họ, trong quá khứ chỉ vì tôi phục tùng suy nghĩ của họ nên chuyện tình cảm của tôi mới thất bại. Lần này, tôi nhỏ tuổi hơn Ninh, lại còn có Nựu Nựu nữa, tôi biết nhất định sẽ không phù hợp tiêu chuẩn của bố mẹ, tôi không chắc chắn mình có lại phục tùng ý nguyện của họ hay không. Vì vậy tôi không muốn bày tỏ tình cảm với Ninh rồi mới cho bố mẹ biết, đến lúc đó vì sự phản đối họ tôi lại buộc phải từ bỏ Ninh".

Doãn Ninh nhìn vào mắt Quách Thu Thần, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ anh không cần phải phiền não như vậy, anh bày tỏ với tôi, tôi từ chối anh, anh không cần phải gây ra chuyện không vui với bố mẹ".

Quách Thu Thần cười gượng: "Ninh quả nhiên muốn từ chối tôi? Tôi đã nghĩ rồi, có lẽ thuyết phục Ninh còn khó hơn cả bố mẹ tôi. Bởi vì Ninh đã từng bị tổn thương nên đối với chuyện tình cảm, Ninh càng cố chấp và có thành kiến hơn".

Doãn Ninh ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Anh nói đúng, tôi nghĩ tôi rất khó yêu một lần nữa".

Quách Thu Thần không rời mắt khỏi Doãn Ninh, trong lòng anh nhói đau. Cô toàn nói những lời tàn nhẫn với anh. Thật ra nỗi đau đã qua đi rất lâu rồi nhưng cô vẫn ở dưới đáy vực sâu. Cô tưởng đã có kết quả, còn anh thì hy vọng trở thành bắt đầu của cô.

Doãn Ninh nói tiếp: "Anh Tiểu Quách, thật ra tôi luôn chờ dịp nói chuyện với anh, do anh không đề cập trước nên tôi nghĩ hình như không thể mở miệng nói cho anh biết. Có lẽ anh vẫn chưa hiểu rõ trái tim mình, anh cũng biết đấy, cảm xúc của đàn ông dành cho đàn bà, nhiều lúc chỉ là sự đồng tình, lòng thương hại, một cảm giác muốn bảo vệ, người đàn ông đôi khi hiểu nhầm cảm xúc này là tình yêu. Anh vừa thay đổi môi trường sống, anh không có bạn bè, anh tình cờ gặp tôi. Tôi vừa vặn có một quá khứ bi thương, lại có cô con gái đáng yêu, sau đó người đàn ông xấu xa đó xuất hiện bắt nạt chúng tôi. Vì vậy ai chứng kiến hoàn cảnh của tôi cũng dễ nảy sinh lòng thương hại đúng không? Nếu anh nhầm tưởng tình cảm của mình cũng là chuyện bình thường thôi".

Quách Thu Thần nhìn vào mắt Doãn Ninh, im lặng nghe cô nói. Đợi cô nói xong, anh mỉm cười với cô: "Lúc mới bắt đầu phát giác ra tâm tư của tôi, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng tôi có thể xác định, tôi không phải thương hại Ninh".

Giọng nói anh không lớn nhưng từng câu từng chữ đập vào trái tim Doãn Ninh. Doãn Ninh cắn môi lắc đầu: "Tôi rất xin lỗi, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, tôi đã phụ tâm ý của anh".

Quách Thu Thần cúi đầu cười gượng. Doãn Ninh nói tiếp: "Anh xem đi, nói ra như vậy là tốt rồi, anh không cần thông báo với bố mẹ anh, không cần thiết khiến cả nhà mất vui. Có lẽ anh sẽ nhanh chóng gặp được đối tượng tốt chiếm được cảm tình của bố mẹ anh..."

Doãn Ninh còn chưa nói hết câu, Quách Thu Thần ngẩng đầu cắt ngang: "Tôi đã nói rồi".

"Gì cơ?"

"Tôi đã nói với bố mẹ rồi. Hôm nay vừa về đến nhà, tôi liền cho bố mẹ tôi biết tôi yêu một người phụ nữ như thế nào. Tôi đã kể hết tình hình của Ninh và mối quan hệ không có tiến triển của chúng ta".

Doãn Ninh hết sức kinh ngạc, Quách Thu Thần tiếp tục lên tiếng: "Bố mẹ tôi rất tức giận. Bố tôi nổi trận lôi đình, nói tôi không có mắt nhìn người, ông mắng tôi rất tệ hại. Nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì một khi nói thẳng với bố mẹ trước là tôi có thể bày tỏ tình cảm với Ninh".

Doãn Ninh ngậm miệng không biết nên nói thế nào. Trong lòng cô có một thứ gì đó dội đến, nóng đến mức phát bỏng.

Quách Thu Thần tiếp tục lên tiếng: "Tôi biết thế nào Ninh cũng từ chối, vì tôi thể hiện tình cảm quá lộ liễu mà Ninh không hề có phản ứng. Ninh cũng từng nói, Ninh không muốn yêu đương lần nữa, không muốn tìm đàn ông nữa. Nhưng tôi cảm thấy, tôi nhất định phải nói rõ với người nhà thì mới có tư cách bày tỏ tình cảm với Ninh. Dù Ninh từ chối tôi, tôi cũng phải làm thế. Tôi nghĩ, như vậy mới là tôn trọng Ninh".

Tim Doãn Ninh như bị bóp nghẹt, cô nghe Quách Thu Thần nói: "Tôi đã cắt đứt đường rút lui của mình, tôi xác định tôi sẽ không lùi bước, vì vậy tôi muốn nói: Tôi yêu em, Doãn Ninh".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi