NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Ông Cao phụ trách chơi với Nựu Nựu, bà Cao phụ trách dò hỏi Cao Ngữ Lam về chuyện của Quách Thu Thần và Doãn Ninh, Doãn Tắc phụ trách làm cơm tất niên trong bếp. Cả nhà mỗi người một việc, đúng lúc bận tối mắt tối mũi thì Doãn Ninh quay về.

Cả nhà im lặng vài giây, Nựu Nựu xông lên mở miệng trước tiên: "Mẹ ơi, chú Tiểu Quách có nói lúc nào mới đưa con đi vườn trẻ không?"

Doãn Ninh xoa đầu cô bé: "Chú Tiểu Quách bận lắm, bây giờ đến Tết rồi, chú ấy không rảnh đưa Nựu Nựu đi chơi".

Ông Cao vội lên tiếng: "Nựu Nựu muốn đi vườn trẻ à, để ngày mai ông dẫn cháu đi".

"Vâng ạ". Cô bạn nhỏ vui mừng chạy đi cùng ông Cao chơi tiếp cờ phi hành. Doãn Ninh mỉm cười với cô bé rồi quay người đi vào nhà bếp, Cao Ngữ Lam lập tức đi theo, gương mặt cô đầy vẻ tò mò.

Doãn Ninh không nói gì nhiều, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, cô vừa rửa rau vừa nói khẽ: "Anh Tiểu Quách chỉ nói ra tâm ý của anh ấy, chắc các em cũng biết rồi phải không?"

"Vâng". Cao Ngữ Lam tỏ ra hưng phấn: "Cuối cùng anh ấy cũng mở miệng, chị Doãn Ninh, chị trả lời anh ấy thế nào?"

"Chị...". Doãn Ninh ngừng một lát: "Chị coi như không trả lời anh ấy".

Cao Ngữ Lam im lặng, không trả lời có nghĩa nghe xong không nói gì? Thế cũng được, ít nhất hai người còn có cơ hội phát triển.

Doãn Ninh nói tiếp: "Thật ra chị từ chối rồi..."

Cao Ngữ Lam ngẩn người, không trả lời có nghĩa là từ chối sao? Đúng thôi, không trả lời cũng không nói tôi sẽ suy nghĩ gì đó chính là sự từ chối khéo. Cao Ngữ Lam hơi nhăn mặt, cô cảm thấy rất đáng tiếc.

"Nhưng..."

Cao Ngữ Lam còn đang tiếc rẻ trong lòng, Doãn Ninh lại thốt ra một từ khiến cô há hốc miệng. Sau đó còn tiết mục nhưng nhiếc ư, câu chuyện gập ghềnh khúc khuỷu quá đi.

Vẻ mặt thay đổi liên tục của Cao Ngữ Lam khiến Doãn Tắc bật cười ha hả. Cao Ngữ Lam huých tay vào người anh: "Người ta đang nói chuyện đứng đắn, anh cười gì chứ?"

Doãn Ninh cũng mỉm cười: "Lam Lam, vẻ mặt em đừng có phong phú như vậy được không?"

Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam lại gần hôn chụt lên môi cô: "Em chỉ lo chuyện không đâu, cứ nghe chuyện phiếm thì nhập tâm thế". Vừa nói xong, anh liền bị "ăn" hai quả đấm của Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam. Đúng lúc bà Cao đi vào, bà được chứng kiến cảnh Doãn Tắc bị hai người phụ nữ bắt nạt.

Bà Cao xót xa con rể, lườm Cao Ngữ Lam: "A Tắc à, con có mệt không, nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp đi".

"Con không mệt". Doãn Tắc đáp lời, thấy Cao Ngữ Lam bị mẹ lườm đang bĩu môi không vui, anh nói với cô: "Em đi lấy cái bát lớn đang ngâm cá mực lại đây giúp anh".

Cao Ngữ Lam lạch bạch đi lấy, Doãn Ninh cúi đầu tiếp tục rửa rau. Doãn Tắc cười cười với bà Cao: "Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ, chúng con sẽ làm xong nhanh thôi".

Bà Cao gật đầu: "Cần mẹ giúp gì thì ới nhé". Doãn Tắc vâng dạ, bà Cao trở ra phòng khách tranh cướp Nựu Nựu với ông Cao.

Thấy bà Cao đi khỏi, Cao Ngữ Lam bê bát cá mực đến bên cạnh Doãn Ninh: "Chị Doãn Ninh, cuối cùng chị tính thế nào? Thật ra anh Tiểu Quách là người không tồi, anh ấy cũng rất tốt với Nựu Nựu".

Cao Ngữ Lam vừa nói xong liền bị Doãn Tắc cốc vào đầu, cô lại quay sang nói với Doãn Ninh: "Chị Doãn Ninh, chị nói thầm cho em biết là được, đừng nói với anh Doãn Tắc. Anh ấy rõ ràng cũng muốn biết mà còn bắt nạt em".

Doãn Ninh mỉm cười, Cao Ngữ Lam lại bị Doãn Tắc xông đến cắn một nhát vào mặt. Cao Ngữ Lam không phục quay lại đấm anh. Doãn Ninh ho một tiếng: "Hai đứa có thể kìm chế không? Chị chỉ sợ Doãn Tắc bỏ nhầm gia vị, làm hỏng hết cả bữa cơm tất niên".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại huých tay vào người Doãn Tắc: "Anh đừng bày trò nữa, để em và chị Doãn Ninh nói chuyện nghiêm túc".

"Khi nào nói xong chuyện của chị ấy đến lượt chuyện của chúng ta nhé".

"Đi, đi, đàn bà nói chuyện riêng đàn ông đừng chõ miệng vào". Cao Ngữ Lam đuổi Doãn Tắc đi nấu nướng, còn cô tiến sát đến bên Doãn Ninh, chuẩn bị dỏng tai lên nghe.

Doãn Ninh vừa rồi tâm trạng vẫn còn tương đối nặng nề, bị em trai em dâu quậy một lúc, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô nói: "Anh Tiểu Quách rất tốt, anh ấy khiến chị rất cảm động. Nhưng...chị không muốn nhận lời anh ấy chỉ vì sự cảm động, như vậy không công bằng với anh ấy".

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc đều trầm mặc, Doãn Ninh cười cười: "Trong lòng chị vẫn còn thắt nút chưa gỡ, chị không muốn lừa anh ấy. Anh ấy là người tốt, anh ấy xứng đáng có một người con gái tốt hơn chị, hơn nữa gia đình anh ấy cũng không đồng ý đâu".

Cao Ngữ Lam không biết nói gì hơn, Doãn Tắc mở vòi nước rửa tay rồi vừa vẩy tay vừa nói: "Chị chỉ cần lo cho bản thân, chị chỉ cần nghĩ kỹ xem chị có thật sự thích anh ta hay không, có muốn sống cùng anh ta hay không là được.Về phía gia đình hãy giao cho người đàn ông là anh ta giải quyết, chị bận tâm đến suy nghĩ của người khác làm gì. Nếu anh ta xử lý không tốt, chứng tỏ anh không xứng đáng để chị gửi gắm cuộc đời, đến lúc đó là vấn đề của anh ta, không liên quan đến người khác, chỉ do anh ta mà thôi. Vì vậy chị chỉ cần nghĩ đến tình cảm của chị và anh ta, đừng lo những chuyện khác".

Cao Ngữ Lam gật đầu, lời nói của Doãn Tắc tuy khó lọt tai nhưng thật ra rất có lý. Trong chuyện tình cảm nếu để ý nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc chân thật của bản thân.

"Chị...bản thân chị cũng không chắc chắn lắm". Doãn Ninh hoàn toàn không có lòng tin đối với chuyện tình cảm, chấp nhận một người đàn ông đối với cô là một việc làm nguy hiểm.

"Nếu chị vẫn chưa xác định, chứng tỏ vấn đề ở anh ta". Doãn Tắc hừ một tiếng: "Làm đàn ông khổ thật", nói xong anh liền đi ra ngoài.

"Nói linh tinh". Cao Ngữ Lam bĩu môi.

"Chủ nghĩa gia trưởng". Doãn Ninh cũng cau mày bất mãn.

Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Ninh, cô cảm thấy nếu Doãn Ninh bỏ qua Quách Thu Thần thì quả là đáng tiếc. "Chị Doãn Ninh, chị hãy cho anh Tiểu Quách một cơ hội được không ạ?"

"Không phải chị cho anh ấy cơ hội, Lam Lam, mà là anh ấy cho chị cơ hội". Doãn Ninh cười gượng: "Chị cũng không phải không biết phân biệt tốt xấu, điều kiện của chị chẳng ra sao cả. Anh ấy nói anh ấy sẽ đợi chị, chị rất căng thẳng, chị không biết chị có thể làm được không?"

"Tất nhiên được". Cao Ngữ Lam ôm cô: "Chị Doãn Ninh, chị đừng bỏ lỡ hạnh phúc".

Doãn Ninh cười gượng, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy?

Nhìn Doãn Ninh, Cao Ngữ Lam bất giác xem xét lại bản thân, Doãn Tắc đối xử với cô rất tốt, chắc chắn cô sẽ gả cho anh. Vậy mà cô còn tuyên bố muốn một lời cầu hôn cảm động đặc biệt gì đó, có phải cô đã gây khó dễ cho anh? Vừa rồi anh nói "đàn ông số khổ", không biết có phải xuất phát từ cảm nghĩ của bản thân?

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng cảm thấy cô không tốt. Hay là cô tìm cơ hội nói chuyện với Doãn Tắc, cô không cần lời cầu hôn gì đó, chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt là được.

Bữa cơm tất nhiên được dọn ra rất nhanh, cả nhà ăn uống vui vẻ, ông bà Cao mấy năm gần đây chưa bao giờ được hưởng không khí náo nhiệt vui vẻ như vậy. Dưới sự yêu cầu của Doãn Ninh, Nựu Nựu tặng ông bà một điệu múa. Cô bé rất hưng phấn, còn chủ động đề nghị hát một bài. Cô bé hát hết bài nọ đến bài kia, còn kêu cậu ra múa cùng.

Doãn Tắc cũng chiều theo cô bé, thế là Nựu Nựu hát bài "Cô gái nhỏ đi hái nấm", Doãn Tắc ở đằng sau biểu diễn. Nựu Nựu vừa hát vừa giám sát cậu. Cuối cùng cô bé ngừng hát, đi sửa lại động tác của Doãn Tắc: "Cậu, phải làm thế này mới gọi là hái nấm, cậu làm sai rồi, không phải nhón chân nhổ lên như vậy".

"Nựu Nựu, nấm hết rồi, cậu đành nhổ củ cải".

Xem hai cậu cháu diễn trò, cả nhà cười lăn cười lộn. Bà Cao vừa lau nước mắt vừa nói với Cao Ngữ Lam: "A Tắc là đứa trẻ tốt, con cũng đừng làm khó cho nó nữa, mau định việc hôn sự đi".

Đến tối, cả nhà lớn bé cùng đi ra ngoài xem bắn pháo hoa, Nựu Nựu chạy vòng quanh sân. Cao Ngữ Lam nhát gan không dám tự tay đốt pháo, chỉ đứng nhìn từ xa. Doãn Tắc chơi cùng Nựu Nựu, thỉnh thoảng tiến lại gần hôn cô rồi chạy mất. Một lúc sau anh lại bế Nựu Nựu tiến đến hôn cô rồi lại chạy đi chỗ khác. Đến lần thứ ba, Cao Ngữ Lam níu tay anh hỏi: "Doãn Tắc, anh và bố đã chọn được ngày chưa?"

Cô hỏi trắng ra như vậy, chắc anh sẽ hiểu ý đúng không?

Doãn Tắc ngược lại chỉ cười cười mà không lên tiếng. Anh kéo Cao Ngữ Lam hôn cô ngấu nghiến.

Pháo hoa phát sáng trên đỉnh đầu, Cao Ngữ Lam ngẩng lên nhìn, Doãn Tắc ôm chặt cô trong lòng. Cô nghe thấy tiếng hét đầy hưng phấn của Nựu Nựu, nghe tiếng cười ròn rã của bố mẹ cô. Cao Ngữ Lam nghĩ, đây là một cái Tết vui vẻ nhất trong cuộc đời cô.

Ngày hôm sau là mồng một.

Cao Ngữ Lam nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ: "Lam Lam, bọn họ đã thông báo cho cậu biết chưa? Buổi họp lớp được tổ chức tại "Nghênh tân lầu" vào ngày mồng bốn, cậu đừng quên nhé".

Đến lúc này Cao Ngữ Lam mới nhớ ra, hôm qua cô vui quá nên suýt nữa quên mất.

Cuộc đối đầu của cô với những kẻ "đầu trâu mặt ngựa" chuẩn bị bắt đầu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi