NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP GỠ!


Bờ môi Thẩm Tri Ý tái nhợt, sau khi cô nói hết một tràng dài, cả người như bị rút cạn sức lực.

Cô máy móc mặc quần áo lên người.
“Lệ Cảnh Minh, vốn dĩ chúng ta có thể kết thúc cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp.

Nếu anh đã không chịu thì tôi đành phải nhờ đến sự bảo vệ của pháp luật.

Hẹn gặp lại anh trên tòa”.
Kiểu phụ nữ như Thẩm Tri Ý thật sự rất khó đối phó, cứng mềm đều không chịu, bị ức hiếp cũng chỉ rơi hai giọt nước mắt rồi lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.

Anh không biết phải bắt đầu từ đâu để giải quyết cô.
Người ta thường nói, con người bị đau nhiều sẽ biết mùi sợ hãi, không dám tái phạm nữa.

Bây giờ cô dám khiêu khích anh như vậy, chẳng qua là vì có Thẩm Thị làm chỗ dựa.

Nếu không còn gia tộc, cô sẽ không bằng một con chó.
Ban đầu anh khinh thường không thèm thu mua cái công ty nát kia, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể mau chóng cướp Thẩm Thị về tay, để nó phá sản thì cô mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, làm một kho máu di động cho anh.
Anh quy hết mọi cảm xúc chiếm hữu biến thái này thành sự thù hận đối với cô.

Anh không muốn ly hôn cũng chỉ vì không muốn cô được như ý nguyện.
“Xem ra tôi phạt cô chưa đủ, nếu không sao cô vẫn không chịu nhớ lời dạy bảo?”, anh bỗng nổi điên tóm chặt cổ tay cô lôi người lên khỏi mặt đất.
Anh bế cơ thể nhỏ yếu của cô lên nhẹ bẫng như một sợi lông vũ, không phải là cân nặng mà một cô gái cao 1m68 nên có.
Cô bị anh nhấc lên bất ngờ, trở tay không kịp: “Thả tôi ra, tôi tự đi được!”
Đương nhiên anh sẽ chẳng thèm nghe lời cô nói, ngược lại còn dùng sức ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô sải bước vào phòng ngủ.
Anh ném cô lên giường.

Thấy bộ dạng như ác ma của anh, cô hoảng sợ lùi về một góc.

Không ai không sợ đau, chịu loại chuyện kia một lần là quá đủ với cô rồi.
Lệ Cảnh Mình nhìn thấy dáng vẻ rúm ró của cô, lạnh lùng chế giễu một tiếng: “Thân thể của cô bẩn thỉu như vậy mà còn mong tôi chạm vào thêm lần nữa sao?”
Thẩm Tri Ý cúi gằm đầu xuống, mím chặt bờ môi, bàn tay giấu dưới lớp chăn nắm chặt lại thành nắm đấm, không ngừng run rẩy.
Anh kéo ngăn tủ ra, nhìn một loạt đồ vật ngổn ngang bên trong.

Anh liếc nhìn lọ thuốc thủy tinh, không thèm để ý tới mà chỉ tập trung tìm kiếm một chùm chìa khóa.
“Tôi thấy tinh thần của cô có vẻ rất tốt, nhịn đói ba ngày chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng, không chứa lấy một tia cảm xúc.


Nghe anh nói vậy, cô hoảng sợ nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
“Anh định nhốt tôi ở đây ba ngày sao?”
Anh không chỉ nói suông như vậy.

Ánh mắt nham hiểm quét qua người cô rồi thu lại, anh tàn nhẫn quay người bỏ đi.
Cô mặc cho nỗi đau đang giày vò cơ thể, vội vàng lăn xuống khỏi giường, loạng choạng đứng dậy đuổi theo anh.
Thế nhưng cơ thể đang mắc phải bệnh nặng của cô sao có thể thắng được đàn ông sức dài vai rộng như Lệ Cảnh Minh? Cánh cửa bị đóng sầm lại ngay trước mắt cô! Tiếng động lớn đến nỗi gần như toàn bộ vách tường cũng bị rung chuyển.
Cả người cô rét lạnh như bị nhốt trong hầm băng, lỗ chân lông toàn thân đều co lại.

Cô không kìm được run bần bật, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt.
Ngoài cửa truyền tới tiếng khóa lạch cạch.

Thì ra anh thực sự muốn nhốt cô ở lại đây, bắt cô nhịn đói ba ngày ba đêm.
Ba ngày không ăn uống, người bình thường còn chẳng chịu nổi, huống hồ là một bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối? Cô dùng hết sức bình sinh đập cửa gào ầm lên: “Lệ Cảnh Minh, thả tôi ra ngoài! Tôi bị đau dạ dày… tôi sợ lắm, thả tôi ra đi…”
Anh đứng ở ngoài cửa, tay cầm móc khóa quăng vài cái, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng chặt, dường như anh có thể nhìn xuyên thấu qua nó thấy được gương mặt đầm đìa nước mắt của cô.

Anh cười nhạo nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Quả thật dáng người của Thẩm Tri Ý không còn được như xưa, ngày càng gầy đi trông thấy, nhưng anh nghĩ dạ dày của cô vẫn còn tốt lắm.

Chỉ là nhịn ăn ba ngày mà thôi, trong phòng còn có nước máy, uống nước không cũng không chết được.
Anh hạ quyết tâm trừng phạt cô một trận ra trò, để cô ghi nhớ thật kỹ, sau này không dám làm trái ý mình nữa.
Thẩm Tri Ý vẫn còn kiên trì đập cửa.

Lớp tưởng gỗ cách âm rất tốt khiến cô không thể nào xác định được anh có còn ở đó hay không, chỉ có thể không ngừng van nài anh hãy thả mình ra.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa, trái tim siết chặt lại, nước mắt rơi lã chã: “Lệ Cảnh Minh, tôi sẽ chết đấy…”
“Lệ Cảnh Minh, tôi sắp chết rồi…”
“Tôi thật sự sắp chết rồi…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi