NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP GỠ!


Lúc này nước mắt cô không thể nào ngừng rơi, dính ướt vạt áo, bên ngoài không có bất kỳ tiếng động nào, cô không biết Lệ Cảnh Minh có nghe được những lời cô nói không, nhưng cô chắc chắn một điều, anh chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của cô, anh cũng sẽ chẳng quan tâm đến cô.

Thẩm Tri Ý im lặng, cô lau nước mắt, co người ngồi dưới đất, cắn lấy mu bàn tay, để mình không khóc òa lên.

Thanh xuân của cô, tình yêu của cô, cuộc hôn nhân của cô do Lệ Cảnh Minh bắt đầu cũng do Lệ Cảnh Minh kết thúc.

Lệ Cảnh Minh, tôi thích anh mười sáu năm, đời người có bao nhiêu cái mười sáu năm, sao anh có thể bắt nạt tôi như vậy?
Thẩm Tri Ý nức nở nghẹn ngào, sáng nay cô không ăn sáng chỉ uống một ly sữa bò, bây giờ cảm thấy đói, dạ dày cứ co giật khiến cô khó chịu.

Thẩm Tri Ý cố gắng dùng chút sức lực còn lại chạy thẳng vào nhà vệ sinh, lật nắp bồn cầu lên, nôn một hồi, nhưng cô chỉ nôn được dịch dạ dày, cổ họng đau rát.

Nôn xong, dạ dày vẫn co giật, Thẩm Tri Ý biết cô không thể nôn nữa, nếu không sẽ nôn ra máu, cô cố gắng bụm miệng, đau đớn đến rên rỉ.

Thẩm Tri Ý quay về phòng mở ngăn kéo lấy hai lọ thuốc ra, ba ngày tới chỉ có thể dựa vào cái này để sống sót, trong phòng không có nước, cô chỉ có thể ngậm thuốc rồi đến nhà vệ sinh lấy nước lã uống.

Cổ họng của cô nhỏ hơn với người thường, viên thuốc ngậm trong miệng tan ra đắng ngắt, Thẩm Tri Ý rất chật vật, vừa phải cố nhịn nôn, vừa phải gắng gượng nuốt bốn viên thuốc xuống.


Sau khi nuốt xuống, Thẩm Tri Ý không kìm được nôn ói, viên thuốc vừa mới nuốt xuống lại trào lên, cô cố gắng bụm miệng lại, vị đắng lan ra trong miệng, mãi mà không biến mất được.

Thẩm Tri Ý chỉ có thể co người nằm trên giường, ôm chăn từ sáng đến khi trời tối, thời tiết vốn nóng bức nhưng bây giờ lại lạnh như ngày đông vậy, cóng đến mức khiến người ta mất thần trí.

Con ngươi Thẩm Tri Ý lơ lửng, ánh sáng ngày càng mờ, cô giống như con rùa đen núp trong chăn.

Tiếng sấm bên ngoài vang lên, một tia chớp đánh xuống, ánh sáng chiếu qua cửa kính nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng ngủ.

Bình thường cô hay trang trí phòng ngủ theo phong cách ấm áp, lúc này trông nó vô cùng kinh khủng, ánh sáng liên tục lóe lên từ cửa sổ, sau đó một tia chớp lại vang lên “đùng” một tiếng, như muốn xé nát bầu trời.

“Á!”, Thẩm Tri Ý hét lên chói tai, ôm chăn, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Bầu trời đêm bão đen kịt, không nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay, trong lúc sợ hãi, con người thường hay suy nghĩ linh tinh, tưởng tượng từ trên trần nhà có một con quái vật muốn nuốt chửng cô, nghĩ đến bên cạnh giường có một cánh tay kéo lấy cô, cô không dám nhúc nhích chỉ có thể ôm lấy bả vai mình.

“Lệ… Lệ Cảnh Minh”.

“Lệ Cảnh Minh…”
“Lệ Cảnh Minh”, cô kêu tên anh, kêu từ khi giọng còn run rẩy, kêu đến mức khàn cả giọng, dường như muốn khoét anh ra khỏi tim mình.

Trong căn phòng trống không không có ai trả lời cô, chỉ có tiếng sấm rền vang.

Cô như bị người ta vứt bỏ, không có ai cần cô, cũng không có ai nhớ đến cô.

Thẩm Tri Ý lại khóc, cô không phân biệt nổi đây là nước mắt sinh lý, hay là do mình buồn nên khóc.


Lệ Cảnh Minh khóa cửa xong liền rời khỏi Bán Thành, chuông điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở, anh lấy điện thoại ra mở ra nhìn, là tin tức thời tiết, buổi tối có bão.

Lệ Cảnh Minh nhìn một cái liền cất lại trong túi, anh nhớ Hạ Minh Nguyệt sợ sấm sét, còn về Thẩm Tri Ý… cô có gan chống đối anh thì sấm sét đã là cái gì chứ?

Lệ Cảnh Minh lái xe đi đến nhà Hạ Minh Nguyệt, nhưng bất giác nhớ đến Thẩm Tri Ý, cảm thấy lo lắng, như bị ai đoạt mất hồn.

Lệ Cảnh Minh khó chịu, cố gắng khống chế bản thân, anh nắm chặt tay lái, khi dừng đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, anh không kìm được đánh vô lăng.


Hạ Minh Nguyệt vừa mới bị bệnh, nên sắc mặt hơi tiều tụy, nhìn thấy cảnh Lệ Cảnh Minh đi vào, mắt cô ta hiện lên vẻ vui mừng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt vì Lệ Cảnh Minh đến nên phấn chấn thêm mấy phần: “Cảnh Minh, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa”.

“Vậy chúng ta cùng nấu cơm rồi ăn”, căn nhà này là Lệ Cảnh Minh mua cho cô ta, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn cũng là do anh bảo người ta mua, đều là nguyên liệu thượng hạng.

Lệ Cảnh Minh nhìn Hạ Minh Nguyệt đang bận rộn trong phòng bếp, chẳng biết tại sao, cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến thành người khác, hai cái bóng đè lên nhau, rõ dần, sau đó Thẩm Tri Ý hiện ra.

Anh nhớ Thẩm Tri Ý từng có một khoảng thời gian dài cũng nấu cơm chờ anh về ăn, nhưng anh chưa từng nếm thử đồ ăn của cô.

Hạ Minh Nguyệt cảm giác có người đang nhìn mình nên quay đầu lại, tay còn cầm thìa canh, nhìn Lệ Cảnh Minh đang đứng ngoài phòng bếp, cô ta mỉm cười: “Cảnh Minh, anh ra phòng khách ngồi đi, anh không chịu được mùi khói dầu mà”.

Cô ta và Lệ Cảnh Minh quen nhau từ nhỏ, cô ta biết tất cả những điều anh ghét lẫn anh thích, trên thế giới này không có ai hiểu rõ về người đàn ông này hơn cô ta, chỉ mỗi điều đó thôi là Thẩm Tri Ý không đã bì nổi rồi.

Lệ Cảnh Minh gật đầu, lặng lẽ quay người trở lại phòng khách, anh bật ti vi lên, bên trong là chương trình truyền hình hot nhất hiện này, tiếng cười vang lên không ngừng, nhưng anh chẳng hề thấy buồn cười.


Anh nhìn tivi chằm chằm, trong đầu không ngừng nhớ lại Thẩm Tri Ý, nghĩ đến người phụ nữ khóc đỏ mắt, khuôn mặt như tờ giấy cũ, tim anh không khỏi đau nhói.

Khi rời khỏi phòng ngủ, anh có thể nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Tri Ý.

Cô bảo cô sắp chết rồi.

Rõ ràng không thèm để ý, nhưng lòng đau đớn như bị kim đâm, cảm giác đau đớn lan ra khắp người, lan đến từng xó xỉnh trong người anh, khiến anh không khỏi nhíu mày.

Lệ Cảnh Minh ấn huyệt thái dương, gân ở nơi đó liền tục nhảy lên.

Tâm trạng của anh ngày càng tệ, Lệ Cảnh Minh ngồi trên ghế sofa, mũi chân bất giác hướng ra phía cửa.

Hạ Minh Nguyệt bưng bát canh đi ra, ngửi được mùi thuốc lá gay mũi, cô ta nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông nằm trên ghế sofa, áo sơ mi vén lên lộ ra cánh tay cường tráng, khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc trong tay, anh cúi đầu rít một hơi, làn khói trắng che lấp khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ nét buồn phiền trên mặt anh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi