NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Chụp đèn ren màu hồng phấn, trần nhà in hoa văn màu be, dây đèn nhấp nháy rẻ tiền dán thành hình trái tim trên tường...

 

Thời Ly mở to mắt nhìn xung quanh, mất nửa phút để cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Sến quá, sến phát hờn luôn được.”

 

Lúc trước chắc cô bị chập dây thần kinh mới có thể phá bỏ hoàn toàn phong cách trắng - đen - xám tối giản ban đầu của căn hộ, rồi biến nó thành cái tổ búp bê lòe loẹt muốn c.h.ế.t thế này.

 

Thời Ly thở dài.

 

Lúc còn sống, thẩm mỹ của cô rốt cuộc là kiểu gì vậy?

 

Đây là năm thứ năm kể từ khi Thời Ly chết.

 

Tuần trước, cô được quản lý bên âm giới thông báo rằng mình may mắn trúng giải đặc biệt trong một đợt rút thăm quy mô toàn địa phủ. Giải thưởng cho phép linh hồn cô tạm thời hiện hình trở lại dương gian, hoàn thành một tâm nguyện còn dang dở trước khi chết.

 

Nghe nói xác suất trúng giải đặc biệt này chỉ vỏn vẹn 0,0001%, nhưng Thời Ly thề rằng nó chả có tác dụng gì sất.

 

Vì quan trọng là cô chẳng có tâm nguyện nào cần hoàn thành cả!

 

Ban đầu cô chỉ muốn trúng giải ba thôi - một suất đầu thai chuyển kiếp.

 

Hiện tại tỉ lệ sinh ở nhân gian đang giảm mạnh, trong khi số người c.h.ế.t lại tăng không kiểm soát do áp lực cuộc sống ngày càng nặng nề. Thành ra suất đầu thai quý hơn vàng, cầu còn chẳng được.

 

Một suất "chen hàng" để được ưu tiên đầu thai hiện đang được rao bán với giá sáu triệu âm tệ.

 

Những người không quyền, không thế, không ai ở dương gian đốt tiền cho như cô, muốn xếp hàng đầu thai thì ít nhất phải đợi… tám mươi hai năm nữa.

 

Và trong suốt tám mươi hai năm đó, cô phải không ngừng lao động ở địa phủ để giữ lấy tư cách cư trú vĩnh viễn. Bằng không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tống vào lò hủy hồn, tan biến hoàn toàn.

 

Vì thế Thời Ly đành đánh liều, đem hết số tiền tích góp được sau năm năm khổ sở đi mua một tấm vé số.

 

Giải ba là suất đầu thai, xác suất trúng là 1%.

 

Kết quả cô lại dính cái "vận rắm chó ngàn năm mới gặp", trúng ngay giải đặc biệt.

 

Giây tiếp theo sau khi được thông báo trúng thưởng, giải thưởng liền bị cưỡng chế thực hiện - cô bị ném trở lại căn hộ cũ từng ở khi còn sống với hình dạng hồn ma.

 

Thời Ly nhìn lên trần nhà vẫn giữ nguyên phong cách lỗi thời của năm năm trước, thở dài thật sâu.

 

Cô quay lại cái ổ chuột này thì làm được gì chứ?

 

Huống hồ từ hôm đó đến giờ, cô đã bị kẹt ở đây ba ngày trời.

 

Mà cô cực kỳ nghi ngờ, rất có thể mình sẽ phải mắc kẹt ở đây mãi mãi.

 

Hồn ma vốn chỉ là hình ảnh linh hồn phản chiếu lại ở nhân gian, hoạt động rất bị giới hạn, hoàn toàn không giống như mấy bộ phim thường hay thêu dệt rằng có thể bay qua bay lại tùy thích.

 

Cô chỉ có thể tự do di chuyển trong phạm vi khu vực bị chiếu về. Nói cách khác, là căn hộ này.

 

Còn muốn làm bất kỳ chuyện gì khác, bắt buộc phải mượn thân thể người sống.

 

Vấn đề là…

 

Căn hộ này hiện tại hoàn toàn trống không.

 

Cả tuần nay cô chưa từng nhìn thấy một bóng người.

 

Nghĩ đến đây, Thời Ly lơ lửng bay lên khỏi giường, lại lượn một vòng quanh nhà để kiểm tra.

 

Nhà thì bừa bộn không chịu nổi, ghế sofa trong phòng khách vắt đầy áo sơ mi, cà vạt và vest chưa giặt, xem ra chủ nhân hiện tại của căn hộ là đàn ông, mà lại sống kiểu chẳng khác gì ổ chó.

 

Gạt tàn thuốc thì đầy những điếu thuốc hút dở, đầu còn cháy dở cắm ngược lên.

 

Mùi thì...

 

Nếu cô còn có khứu giác, chắc là sẽ bị sặc c.h.ế.t thêm lần nữa, vì hồn ma không có cơ thể nên năm giác quan chỉ còn lại thị giác và thính giác mà thôi.

 

Thời Ly lại lượn vào nhà vệ sinh.

 

Phải nói là chỗ này trông cũng sạch sẽ phết, ít nhất bồn cầu được cọ rồi, bồn rửa tay với gương cũng được lau qua.

 

Trên mặt bàn có hai cái bàn chải điện, một đen một trắng.

 

Nhìn thế này thì chắc anh chàng này không phải kiểu sống một mình đâu.

 

Mặt bàn rộng rãi, bên trái là mấy chai lọ dưỡng da dành cho nam bày lung tung, nhìn là biết đơn giản qua loa. Còn bên phải thì gọn gàng ngay ngắn, toàn là mỹ phẩm đắt tiền mới tinh dành cho nữ.

 

Ồ hô, hàng hiệu xịn luôn.

 

Là thương hiệu mà hồi còn sống cô thèm khát mãi nhưng không nỡ mua.

 

Thời Ly thử đưa tay chạm vào cái nắp lấp lánh ánh vàng của lọ kem, nhưng ngón tay lại xuyên qua nó như không khí, chỉ chạm vào hư vô.

 

Cô chẹp miệng, ngẩn ra một chút rồi rụt tay lại.

 

Sau đó lại bay vèo về phía bếp.

 

Cô trượt vào trong tủ lạnh nhìn thử, chẳng có tí thực phẩm tươi nào, chỉ thấy một hàng dài toàn nước ngọt có gas.

 

Trong bồn rửa không có lấy một cái bát, mặt bếp cũng sạch bóng, không có thớt hay d.a.o gì.

 

Xem ra chủ mới của căn nhà này là kiểu người “ăn hàng chuyên nghiệp”.

 

Thời Ly cảm thấy hơi tiếc.

 

Thật ra cái bếp này dùng rất ổn, lúc cô mới chuyển đến, bà chủ nhà tốt bụng còn bỏ tiền lắp hẳn một cái máy hút mùi công suất lớn.

 

Bồn rửa với mặt bếp cũng là cô tự tay sửa sang lại, đường di chuyển giữa rửa rau, thái rau và nấu nướng cực kỳ hợp lý…

 

Sau một vòng “tuần tra”, Thời Ly lại chán chường trôi về phòng ngủ, cuộn mình lại.

 

Không biết ông chủ căn nhà này đi đâu mà mãi chưa thấy về.

 

Cô bị kẹt trong này, đến một hơi “không khí trong lành” cũng không có mà hít.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, ngay lúc cô bắt đầu lim dim, mắt sắp díp lại thì…

 

“Cạch”, ổ khóa cửa đột nhiên vang lên một tiếng.

 

Thời Ly lập tức tỉnh như sáo, vèo một phát bay thẳng từ giường ra ngoài cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi