Thời Ly khẽ chép miệng, lắc đầu đầy ghét bỏ.
Anh trai à, bày bừa kiểu này thì có giỏi mấy cũng đừng mong tìm thấy.
Quả nhiên, Trần Độ lục tung cả cái bàn trà lên mà không thấy bóng dáng món đồ mình muốn đâu.
Anh nhíu mày, đứng đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành thở dài bất lực, đứng dậy quay sang máy giặt lôi ra hai bộ đồ sạch.
Chẳng thèm báo trước tiếng nào, cứ thế bắt đầu thay đồ.
Thời Ly sững lại một giây, mãi đến khi thấy thấp thoáng vài múi bụng thì mới giật mình quay mặt đi, đưa tay che mắt - không được nhìn bậy!
Còn chưa kịp hạ tay xuống, cửa căn hộ đã “rầm” một tiếng bị đóng lại.
Gió hành lang lạnh buốt ào qua thân thể Thời Ly.
Cô mở mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng.
Trần Độ lại đi rồi.
Cô ngước mắt nhìn lịch treo tường, hôm nay là thứ Tư, nếu anh có nhớ lật lịch.
Thế thì anh đi làm à?
Tên này càng ngày càng kỳ lạ, tính tình thì bí ẩn, nhưng lúc ở nhà ít ra cũng có tí hơi người, đỡ chán.
Thời Ly chớp mắt tủi thân, không biết phải g.i.ế.c thời gian thế nào. Tự dưng thấy mình giống hệt mấy cô vợ nhỏ thời xưa, ngày ngày ôm căn phòng trống, không bước chân ra khỏi cửa lớn.
Chẹp.
Thèm ngủ ghê, mà làm ma thì có được ngủ đâu.
Thời Ly nằm thẳng cẳng trên sàn, uể oải lăn một vòng trong bóng tối. Sau đó lại tò mò thò tay vào luồng sáng chiếu trên mặt đất, cảm giác ánh nắng xuyên qua lòng bàn tay hơi rát rát, lại thấy trong suốt đi vài phần, k1ch thích ghê.
Giống như đang nướng bạch tuộc vậy.
Cô nằm chơi như thế một lúc, thở dài chán chường, lật người nằm tiếp.
Bỗng phát hiện dưới gầm ghế sofa, phía đối diện bàn trà có một thứ gì đó nằm lọt thỏm trong bụi bặm.
Là một lọ thuốc nhỏ.
Trần Độ vừa rồi là đang tìm cái này à?
Thời Ly “lăn” vào gầm ghế, dí mũi lại gần cái lọ thuốc bẩn thỉu ấy, nghiêng đầu nhìn một chút.
Thân lọ chi chít toàn tiếng Anh, toàn là từ chuyên ngành cô chẳng hiểu gì. Mà nhãn chính có in tên thuốc thì lại nằm úp xuống dưới.
Thời Ly cũng không thấy lạ.
Người ta vẫn bảo mà, cuộc sống hiện đại chỉ xoay quanh đi làm, kiếm tiền, nuốt thuốc… rồi lại tiếp tục đi làm, kiếm tiền, nuốt thuốc…
Thời buổi này rồi, nhà ai mà không có vài lọ thực phẩm chức năng hay thuốc bổ, kiểu “nạp m.á.u gà” tự động ấy mà, lại bắt đầu một ngày tươi đẹp.
Thời Ly định giúp Trần Độ nhặt lọ thuốc rơi dưới đất, nhưng không ngoài dự đoán, ngón tay cô xuyên thẳng qua, chẳng chạm được chút bụi nào.
Cô khẽ “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng trôi ra từ dưới gầm sofa, bắt đầu nghĩ không biết đến năm nào Trần Độ mới phát hiện ra thứ đó.
Thôi, đừng lo chuyện nhà người khác nữa.
Vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để đốt cho mình một trăm hai mươi ngàn kia thì hơn.
Nếu không nhập vào thân thể Trần Độ được…
Ánh mắt Thời Ly chợt sáng lên.
Không biết cô có thể báo mộng cho Trần Độ được không nhỉ?
Thật ra dưới âm phủ có hẳn một dịch vụ báo mộng cho người thân, nhưng giá siêu chát, chỉ rẻ hơn đầu thai một chút xíu thôi.
Dù sao cũng là can thiệp vào quy luật hai thế giới không được giao nhau, nên rủi ro cao lắm.
Thời Ly từng thấy một con ma dùng dịch vụ này – lúc còn sống trúng giải độc đắc, chưa kịp lĩnh thưởng đã hẹo, đến lúc gần hết hạn đổi giải mới bỏ cả đống tiền ra mua dịch vụ, để người thân lên lĩnh hộ.
Còn cô thì nghèo rớt mồng tơi, mơ cũng chẳng dám mơ.
Hơn nữa, lúc đó cô cũng không có gì cần thiết phải báo mộng cả.
Nhưng giờ thì khác.
Bây giờ cô đã có thể hiện hình, đang cùng sống trong một không gian với Trần Độ, nếu đợi đến đêm khi anh ngủ say, ranh giới giữa hai thế giới bắt đầu mờ nhạt, ý thức anh cũng lơ mơ, biết đâu cô gọi to vài tiếng như ban ngày, anh thật sự có thể cảm nhận được?
Vậy chẳng phải chính là báo mộng phiên bản free à?
Thời Ly hưng phấn đến mức dán luôn lên trần nhà, đầu va vào vài vết mốc trên lớp thạch cao, quay một vòng tại chỗ, chỉ muốn lập tức lôi Trần Độ về bắt đi ngủ ngay cho rồi.
Cô ngóng chờ cả buổi chiều, đến tận khi mặt trời lặn, bầu trời u ám, gió nổi lên rồi mưa bắt đầu rơi, Trần Độ cuối cùng cũng về đến nhà.
Tay trái anh xách túi laptop, tay phải cầm một túi nhựa, người đầy mùi mưa gió bước vào nhà.
Chắc là không mang ô, cả người ướt sũng trông có chút chật vật, đôi môi mỏng vốn đẹp nay khô khốc, trắng bệch, tóc mái đen rủ trước trán cũng ướt và rối bù.
Trên vai áo khoác dài là từng giọt mưa đọng lại, anh chẳng thèm để ý, chỉ tiện tay phủi vài cái rồi như thường lệ ném nó lên lưng ghế sofa, xách đồ đi thẳng vào phòng.
Bàn làm việc vẫn kê ngay cạnh giường, giống hệt ngày xưa.
Trần Độ lấy laptop ra, cắm sạc, mở lên.
Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ, màn hình xanh lạnh phản chiếu trong đôi mắt anh.
Anh bắt đầu gõ phím, nhanh chóng xử lý mấy email rồi lấy trong túi ra một hộp cơm, bẻ đôi đôi đũa dùng một lần.
Thời Ly ghé sát nhìn thử, bất giác thấy lòng hơi nghèn nghẹn.
Cảnh này quen thuộc đến đau lòng.
Cùng một căn phòng, cùng một cái bàn, một chiếc máy tính lặng lẽ vận hành, một hộp cơm hơi nguội đặt bên cạnh…
Không đúng, hồi đó là hai hộp.
Anh một phần, cô một phần.
Là hộp cơm rẻ nhất ở tiệm ăn dưới lầu, mười lăm tệ một suất, một món mặn một món rau, cơm trắng thêm ít dưa muối, vậy mà ăn vẫn thấy ngon ra phết.
Không biết chỗ đó bây giờ có lên giá chưa.
Trần Độ lúc đó làm việc cực kỳ tập trung, cơm đặt bên cạnh cũng chẳng buồn động đũa.
Thời Ly thường nhân lúc anh không để ý, len lén gắp hai miếng thịt từ hộp cơm của anh, rồi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, liền gắp trả lại một miếng kèm theo một muỗng cơm to.