NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Cô luôn nghĩ mình ra tay rất nhẹ, nhưng Trần Độ lần nào cũng phát hiện.

 

Có lẽ anh thấy dáng vẻ cô lén lút ăn vụng rất buồn cười, môi khẽ nhếch, ánh mắt vẫn dán vào màn hình viết mã, nhưng tay lại lặng lẽ đẩy hộp cơm về phía cô một chút.

 

“Sao em tham ăn thế? Lần sau đặt cho em hai món mặn luôn nhé.”

 

“Tham gì mà tham, em sợ anh ăn không hết, đêm ăn nhiều thịt dễ đầy bụng.”

 

“Ồ, thế thì cảm ơn em, em tốt quá trời.”

 

“Không có chi.”

 

Cơm hộp vẫn là cơm hộp, nhưng những câu nói ngày xưa thân thuộc, cùng cái bàn học rẻ tiền kia đã không còn sắc màu nữa.

 

Thời Ly lấy lại tinh thần, ngồi ở mép bàn, chống cằm lặng lẽ nhìn Trần Độ vừa ăn cơm vừa làm việc.

 

Trên màn hình là giao diện hệ thống học vụ của trường Lâm Đại.

 

Giáo sư Trần đang chấm bài tập của sinh viên, tất cả đều là file điện tử, toàn một đống mã code dài dằng dặc. Anh lướt qua cực nhanh, thỉnh thoảng gắp một miếng cơm, ngồi lì một mạch mấy tiếng đồng hồ.

 

Thời Ly nhẫn nại ngồi đợi suốt mấy tiếng.

 

Mãi đến tận mười một giờ đêm, cuối cùng bài cuối cũng được chấm xong. Nhưng Trần Độ vẫn chưa tắt máy.

 

Anh mở ra một văn bản trắng trơn.

 

Trời đất, thằng cha này có pin mặt trời à, sao lắm sức vậy trời…

 

Thời Ly vai rũ xuống, ngáp một cái rõ to, bắt đầu giơ ngón tay ra đếm, đoán xem anh mấy giờ mới đi ngủ.

 

Nhưng Trần Độ hình như cố tình đi ngược lại với suy đoán của cô.

 

Anh nhìn chằm chằm vào văn bản trắng bóc kia cả chục phút, không động tĩnh gì, cũng chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.

 

Đến khi Thời Ly bắt đầu sốt ruột, anh mới bắt đầu gõ vài dòng chữ với vẻ vô cùng đắn đo, lựa lời kỹ lưỡng từng chút một.

 

Có vẻ không hài lòng, anh lại từ từ xóa sạch từng từ.

 

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng thở của Trần Độ trở nên nhẹ như hơi gió. Anh day day mi tâm, gương mặt nghiêm túc đến mức gần như thành kính.

 

Cứ như đang viết một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

 

Thời Ly ngồi bệt dưới sàn, chống cằm nhìn anh đánh máy vài dòng, rồi lại không hài lòng xóa hết.

 

Phím Delete vang lên rõ ràng, màn hình chỉ còn vài câu ngắn ngủi.

 

Đêm càng lúc càng sâu, như thể có ai đổ cả hộp mực đen lên bầu trời.

 

Kim đồng hồ nhích qua con số 12, một ngày mới đã bắt đầu.

 

Trần Độ bỗng trở nên bứt rứt. Anh kéo cổ áo, tay phải vô thức nghịch tóc, cúi đầu thở dài nặng nề.

 

Cảm giác như sợ một việc gì đó không kịp hoàn thành.

 

Cũng có thể là vì quá buồn.

 

Anh lặng im ngồi đó thêm một lúc, sau đó mới dần bình tĩnh lại, với tay cầm chiếc cốc nước bên cạnh.

 

Rỗng không.

 

Anh đứng dậy, không buồn phản ứng, lững thững cầm chiếc cốc trống đi ra phòng khách.

 

Thời Ly nhìn bóng lưng anh, chớp chớp mắt.

 

Cái quái gì mà khó viết dữ vậy? Đến cả học bá như Trần Độ cũng phải vò đầu bứt tóc?

 

Cô tò mò lướt lại gần, lén liếc qua màn hình.

 

Không phải bài luận cao siêu hay đoạn mã rối như ma trận như cô tưởng.

 

Chỉ là một văn bản trắng tinh, chữ đen đơn giản, thế nhưng lại khiến cô chẳng hiểu nổi.

 

Tiêu đề là “Hướng dẫn sinh tồn dành cho em”.

 

Dòng đầu tiên.

 

 

 

“Không biết lúc em tỉnh lại là năm nào tháng nào, có thể hướng dẫn này đã lỗi thời, nhưng chắc vẫn còn chút tác dụng, mong em có thể kiên nhẫn đọc hết.”

 

Dòng thứ hai.

 

 

 

“Nếu em tỉnh lại sớm, tài khoản chắc vẫn còn chút tiền, mật khẩu là ngày sinh của em, hy vọng đủ để em xoay xở một thời gian.”

 

Ở giữa là một khoảng trống rất dài, không biết anh định viết gì ở đó, viết xong lại xóa, xóa rồi lại viết, khó khăn đến mức đau đầu.

 

Sau đoạn trắng ấy, là hai dòng cuối cùng.

 

“Anh nhớ em lắm.”

 

“Xin lỗi vì không thể luôn bên em. Sau này nhớ chăm sóc bản thân, sống thật tốt.”

 

Thời Ly nghiêng đầu, lông mày nhíu lại, hoàn toàn mù tịt chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

 

Chưa kịp nghĩ thêm, trong phòng khách bỗng vang lên một tiếng “choang”.

 

Tiếng thủy tinh vỡ sắc nhọn xuyên qua màn đêm.

 

Thời Ly sững người, theo phản xạ lập tức lao ra ngoài.

 

Trong màn đêm tĩnh lặng, tầm nhìn của cô lại cực kỳ rõ ràng.

 

Ở giữa phòng khách có một người đang nằm đó.

 

Là Trần Độ.

 

Chính anh đang nằm trên sàn.

 

Trần Độ nằm sõng soài dưới sàn nhà, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng phần tai và cổ lại đỏ ửng lên một cách bất thường.

 

Cái ly thủy tinh vừa rót đầy nước đã vỡ nát ngay bên cạnh anh, vài mảnh thủy tinh găm thẳng vào cánh tay, có một vết cứa sâu đến mức có lẽ đã đụng trúng mạch máu, m.á.u tuôn ra như bị mở van, không cách nào cầm lại được.

 

Nhìn vết thương rợn cả người, vậy mà Trần Độ lại chẳng hề có chút phản ứng, cứ nằm cứng đờ như vậy. Có một khoảnh khắc, Thời Ly suýt tưởng là...

 

Cô cứng người quay đầu nhìn quanh phòng.

 

Không có ai cả.

 

Trong không gian này không xuất hiện thêm linh hồn nào khác.

 

Thời Ly tạm thở phào, lập tức nằm rạp xuống đất, ghé sát tai Trần Độ gọi lớn:

 

“Trần Độ!”

 

“Trần Độ!”

 

Dĩ nhiên là chẳng có tác dụng gì.

 

Cô quýnh đến độ gãi đầu bứt tai, cúi xuống nhìn vết thương ở tay anh, theo phản xạ đưa tay ra chạm vào. Máu xuyên qua lòng bàn tay trong suốt của cô, vẫn không ngừng chảy.

 

Nếu anh cứ nằm bất động thế này, mà trong căn hộ kín mít này lại không có ai phát hiện ra...

 

Thời Ly nhớ lại mấy kiến thức phổ thông từng đọc được, nếu mạch m.á.u bị cắt mà không được cầm m.á.u kịp thời, chỉ vài phút thôi cũng đủ nguy hiểm đến tính mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi