NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Bỗng nhiên, cô thấy hoảng.

 

Không hiểu vì sao.

 

Rõ ràng cái cơ thể này đâu còn tim để mà đập, vậy mà Thời Ly vẫn cảm thấy nhịp đập loạn xạ như sắp vỡ tung.

 

Trần Độ chẳng lẽ lại bị cô hại chết?

 

Là linh hồn thì không cảm nhận được hơi thở, Thời Ly chỉ có thể chăm chú nhìn lồ ng n.g.ự.c anh, nửa phút trôi qua, nhịp phập phồng đã yếu hẳn đi.

 

Không thể chờ thêm nữa.

 

Thời Ly cắn răng, từ từ ghé sát người Trần Độ, dang tay ôm lấy cơ thể lạnh ngắt kia.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác nghẹt thở như trời sập, kèm theo cơn đau lan khắp toàn thân ập đến dữ dội.

 

Cô hét lên hai tiếng, tứ chi co rúm lại theo phản xạ.

 

Mẹ nó, đau c.h.ế.t mất! Toàn thân như bị xe tải cán qua vậy, sau đầu còn đau nhói, không lẽ là chấn động não rồi?

 

“Trần Độ, xin lỗi anh. Mai kia anh xuống âm phủ, em hứa sẽ che chở cho anh... Nhưng mà giờ đừng có vội tới, em bây giờ cũng nghèo rớt mồng tơi, không nuôi nổi thêm ai đâu.”

 

Vừa làu bàu, Thời Ly vừa run rẩy bò tới sofa, túm lấy một cái áo sơ mi sạch, lắp bắp dùng vải áo ép chặt lên vết thương, sau đó lấy hai tay áo quấn lên phần bắp tay gần tim, siết chặt lại một vòng.

 

Một động tác đơn giản vậy thôi mà khiến cô đổ mồ hôi như tắm, chóng mặt đến mức phải tựa vào sofa mà thở d ốc.

 

Cái tên này… đống cơ bắp kia là hàng giả à? Sao yếu ớt thế?

 

Thời Ly cuối cùng cũng điều chỉnh được hơi thở, cúi đầu nhìn áo sơ mi thấm đẫm máu.

 

Ít ra thì m.á.u cũng đã chảy chậm lại rồi, không còn tuôn ra ồ ạt như trước.

 

Cô nghỉ thêm một lúc, đợi đầu óc bớt choáng mới lảo đảo đứng dậy, bước khập khiễng về phòng, điện thoại của Trần Độ để trên bàn làm việc.

 

Giờ cách tốt nhất là dùng điện thoại của anh để gọi cho bạn gái anh, sau đó nhanh chóng r út ra khỏi cơ thể này, đợi cô ấy đưa anh đi viện.

 

Như vậy mới không gây thêm tổn thương cho anh nữa.

 

Nghĩ đến đây, Thời Ly lại thấy có chút khó hiểu.

 

Nếu việc nhập xác lại gây phản ứng phụ nặng đến mức này, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, thì sao lúc trước quản lý âm phủ lại không hề nhắc đến?

 

Âm phủ quy củ rõ ràng, linh hồn tuyệt đối không được can thiệp vào vận mệnh người sống, vậy sao lại để xảy ra cái lỗ hổng to đùng thế này?

 

Thời Ly mím môi, lắc đầu khó hiểu.

 

Thôi, chuyện này để sau tính. Giờ quan trọng là lo cho Trần Độ đã.

 

Cô với tay lấy điện thoại của Trần Độ trên bàn, bấm nút mở nguồn.

 

Không biết có phải mất m.á.u quá nhiều hay không, mà tầm nhìn của Trần Độ mờ hẳn đi.

 

Thời Ly dụi mắt, đưa màn hình lại gần hơn một chút rồi nheo mắt nhìn kỹ. Cô khẽ nhăn mày, thấy hơi đau đầu.

 

Máy không mở nhận diện khuôn mặt, muốn mở phải nhập mật khẩu.

 

Mà cô nhớ hồi đại học, Trần Độ đâu có bao giờ đặt mật khẩu đâu.

 

Thời Ly hơi nhức đầu.

 

Nói thật, đến Trần Độ của năm năm trước cô còn chưa chắc hiểu rõ, nói gì đến con người hiện tại của anh.

 

Người ta bình thường đặt mật khẩu thường sẽ chọn ngày sinh nhật, nhưng Trần Độ lại không có sinh nhật.

 

Anh là trẻ mồ côi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Ngày sinh trên chứng minh thư chỉ là nhân viên tiện tay ghi vào cho có.

 

Cho nên Trần Độ vốn dĩ không biết ngày sinh thật của mình.

 

Thời Ly cắn nhẹ môi dưới, cố moi trong đầu ra một ngày nào đó có thể có ý nghĩa với anh.

 

Trong lòng cô, ngày nhập học ở Lâm Đại là khoảnh khắc vui nhất đời - ngày cô chính thức rời khỏi thị trấn nhỏ ấy, rời khỏi ngôi nhà đó, một mình bước về phía tương lai mà cô hằng mong đợi.

 

Biết đâu với Trần Độ, nó cũng mang ý nghĩa tương tự.

 

Thời Ly cúi đầu, nhập ngày nhập học của Lâm Đại.

 

Sai mật khẩu.

 

Vậy có thể là ngày anh chính thức trở thành giảng viên ở Lâm Đại?

 

Cô lại nhập ngày mà lần trước cô tra được trong thư viện.

 

Vẫn sai.

 

Điện thoại chỉ cho nhập sai ba lần, sau đó sẽ bị khóa.

 

Chỉ còn một lần cuối cùng.

 

Thời Ly thật sự không nghĩ ra được ngày nào khác, cô hít sâu một hơi, đánh liều nhập một con số mà bản thân cũng thấy không có hy vọng gì, nhưng ít ra có chút liên quan đến anh.

 

1221.

 

Không ngờ lại mở được.

 

Thời Ly chớp mắt, không nói nên lời.

 

Hàng mi dài của Trần Độ rủ xuống, che đi hoàn toàn sự ngỡ ngàng đang dâng đầy trong mắt cô.

 

Sao lại là ngày đó?

 

Trần Độ thật sự đã ghi nhớ ư?

 

Ngày đó là một ngày sau sinh nhật của cô.

 

Thời Ly và anh trai hơn nhau ba tuổi, nhưng sinh nhật lại chỉ cách nhau đúng một tuần. Từ nhỏ đến lớn, năm nào cô cũng mừng sinh nhật chung với anh trai.

 

Dĩ nhiên là vào ngày sinh nhật của anh ấy.

 

Gọi là chung nhưng bánh kem là loại anh trai thích, tên được ghi trên đó là của anh trai, nến thắp cũng theo tuổi anh trai. Chỉ có lúc cả nhà hát mừng sinh nhật thì họ mới thêm tên cô vào một câu cho có.

 

Ước nguyện thổi nến cũng là anh trai thực hiện.

 

Thời Ly mỗi lần đều giả vờ nhắm mắt, nhưng chẳng bao giờ ước điều gì.

 

Hồi bé, cô đọc đâu đó trong truyện cổ tích rằng nếu không thổi nến, điều ước sẽ không thành hiện thực.

 

Thế nên đối với Thời Ly, sinh nhật chỉ là một ngày vô vị, không hề có cảm giác được tham gia.

 

Cô chưa từng thích sinh nhật của mình.

 

Cho đến năm đó.

 

Mùa đông thứ tư của cô ở Bắc Lâm – cũng là khi cô và Trần Độ bên nhau gần tròn một năm.

 

Đó là kỳ thi cuối kỳ, cả hai cùng ngày nào cũng ôn bài trong thư viện. Ngay cả sinh nhật của mình cô cũng chưa từng nhắc đến. Một tuần trước đó, ba mẹ gọi hỏi có muốn về nhà mừng sinh nhật cùng anh trai không, cô từ chối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi