NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Chiều hôm ấy, Trần Độ có ca làm thêm nên rời đi vài tiếng.

 

Khi anh quay lại, trời đã sầm tối.

 

Qua khung cửa kính thư viện, cả thế giới ngoài kia phủ lên một lớp xám trắng mờ mịt, tuyết rơi nhẹ như lông vũ, lặng lẽ không một tiếng động.

 

Thời Ly cuộn mình trong chiếc áo len cũ, đọc đến mức hoa cả mắt. Cô tranh thủ vươn vai một cái, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Giữa màn tuyết trắng dày đặc, Trần Độ mặc đồ đen, không che ô, chậm rãi từng bước đi lên bậc thềm đá trước cửa thư viện, cả người phủ trắng tuyết.

 

Cả thế giới sau lưng anh như mờ thành một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa.

 

Thời Ly chống cằm nhìn anh từng bước tiến lại gần, bỗng nhiên thấy tay anh xách một chiếc hộp.

 

Trong suốt, không lớn, không nhìn rõ bên trong là gì.

 

Nhưng cái hộp đó lại được buộc bằng một dải ruy băng màu hồng, mà hình dáng cũng rất đáng ngờ…

 

Thời Ly chớp nhẹ hàng mi, chăm chú nhìn thêm mấy lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

 

Cô đặt bút xuống, bỗng thấy trong lòng thấp thỏm không yên.

 

Khó mà diễn tả được cảm giác ấy, cứ như tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đập thình thịch liên hồi.

 

Có một khoảnh khắc, cô gần như muốn chạy ngay ra mở cửa, muốn biết có phải là anh mua bánh sinh nhật cho cô hay không.

 

Nhưng ngay giây sau lại thấy sợ - sợ rằng không phải.

 

Cô chưa từng nói cho Trần Độ biết sinh nhật mình là ngày nào, anh làm sao mà biết được?

 

Hơn nữa một món đồ xinh xắn thế này, ngay cả ba mẹ cô còn chưa từng mua tặng cô thì làm gì đến lượt anh. Cô biết rất rõ, khoản nợ vay học phí của anh còn nhiều hơn cô, làm thêm cũng vất vả hơn cô gấp bội.

 

Huống chi bên ngoài đang đổ tuyết lớn, anh bận như vậy, lấy đâu thời gian đi mua bánh sinh nhật cho cô?

 

Càng nghĩ càng thấy bản thân thật xấu hổ, đúng là tự mình đa tình, nghĩ linh tinh rồi còn lúng túng cả người.

 

Thế nên khi Trần Độ bước vào, cô giả vờ như đang tập trung học, đầu cúi gằm, không ngẩng lên nhìn anh lấy một cái.

 

Cho đến khi anh nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp đó về phía cô, cô vẫn cố tỏ ra thờ ơ, không buồn liếc sang, hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm:

 

 

 

“Cái gì đấy? Nhiều tuyết thế, làm ướt hết bài thi của em rồi.”

 

Trần Độ nhướng mày, rút hai tờ khăn giấy lau sạch mớ tuyết bám trên hộp rồi lại đẩy về phía cô một lần nữa:

 

“Tự xem đi.”

 

Lúc này Thời Ly mới miễn cưỡng liếc qua một cái, giả bộ dửng dưng nhưng trong lòng đang run lên từng hồi.

 

Ánh đèn thư viện sáng trưng, không thể nhìn nhầm được.

 

Là bánh sinh nhật, thật sự là một chiếc bánh sinh nhật.

 

Không phải kiểu bánh có hình xe hơi hay xe tăng mà hồi bé cô hay ăn cùng anh trai, mà là một chiếc bánh xinh đẹp, mềm mại, phủ lớp kem màu hồng, tầng tầng lớp lớp được trang trí như một chiếc váy công chúa, xen kẽ là những hạt ngọc trai màu trắng sữa lấp lánh.

 

Trên vạt váy kiêu sa và lộng lẫy ấy, có viết một hàng chữ.

 

“Chúc Thời Ly sinh nhật vui vẻ.”

 

Là tên của cô.

 

Khoảnh khắc đó, Thời Ly gần như nín thở, ánh mắt dán chặt vào chiếc bánh không thể rời đi, thế nhưng câu nói đầu tiên thốt ra lại cứng ngắc đến không ngờ.

 

“Chắc cái này đắt lắm nhỉ? Trần Độ, em không có tiền trả đâu.”

 

Tiền của cô phải tiết kiệm, còn khoản nợ vay học phí vẫn chưa trả xong mà.

 

“Không cần trả.”

 

“Thế thì em áy náy lắm.”

 

“...”

 

Trần Độ không biểu cảm, đưa tay xoa đầu cô vài cái, ngừng một lát rồi nói thêm:

 

“Không cần trả đâu, coi như nhặt được món hời miễn phí đi.”

 

“Hả? Sao lại thế?”

 

“Chỗ làm thêm của anh là quán net, bên cạnh có tiệm bánh. Ông chủ tiệm hay sang quán net chơi game nên thân với anh lắm, có mấy cái bánh bán không hết định đem bỏ, anh bảo ông ấy để lại cho một cái. Còn cái dòng chữ đó là ông ấy giúp anh viết.”

 

“Ủa gì mà trúng số thế?”

 

Thời Ly lập tức hớn hở, đưa tay sờ lên dải ruy băng màu hồng, mềm mềm, ánh lên dưới ánh đèn dịu dàng.

 

Cô càng nhìn càng thích, cười tít cả mắt như thể vừa lời to một món quà trời ban.

 

 

 

“Trời ơi, khách ở tiệm đó mắt mù hết rồi à, bánh xinh vậy mà cũng chê sao?”

 

Trần Độ khẽ cong khoé môi, nhướng mày:

 

“Ờ, đúng là chê dở thật.”

 

Thời Ly lập tức tháo ruy băng ra, cẩn thận lấy chiếc bánh ra khỏi hộp, cười tươi rói đến tận mang tai, rồi bắt đầu huyên thuyên đủ thứ:

 

“Trần Độ, sao anh biết hôm nay là sinh nhật em vậy?”

 

“Ông chủ tiệm bánh này có mắt thẩm mỹ ghê ha, chẳng lẽ cài camera trong đầu em à, sao biết em thích kiểu bánh như này nhỉ?”

 

“Cái lớp ren này nhìn như thật luôn á, anh nhìn cái tà váy này nè, xinh quá trời luôn! Gần Lâm Đại có tiệm bánh như này mà em không biết luôn đó! Ông chủ tiệm tốt bụng ghê, sau này em đi làm rồi nhất định phải đến đó mua!”

 

Thời Ly của khoảnh khắc ấy thật sự như một nàng công chúa nhỏ phát hiện ra kho báu, hỏi lia lịa, miệng cũng không chịu ngơi.

 

Trần Độ không nói thêm câu nào, lẳng lặng giúp cô cắm từng cây nến lên bánh kem, rồi lần lượt châm lửa.

 

Hai mươi hai cây, thẳng hàng tăm tắp.

 

“Được rồi, đừng lắm lời nữa, thổi đi.”

 

“Ừm.”

 

Thời Ly lập tức im lặng, trước khi thổi nến còn liếc nhìn Trần Độ một cái, mà Trần Độ cũng đang nhìn cô.

 

Mấy sinh viên ngồi quanh khu nghỉ ngơi đều tò mò ngoảnh lại nhìn hai người, nhưng Thời Ly chẳng mảy may để ý.

 

Cô từ từ nhắm mắt lại, hai bàn tay chắp trước n.g.ự.c hơi run lên.

 

“Vậy em ước nhé?”

 

“Ừ.”

 

Năm đó, dưới ánh mắt chăm chú của Trần Độ, Thời Ly nhắm mắt lại và thầm ước điều ước sinh nhật đầu tiên trong đời.

 

Nhiều năm trôi qua, cô không thể nào nhớ nổi lúc đó mình đã ước điều gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi