NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Chỉ nhớ sau đó hai người chia nhau ăn chiếc bánh ấy, no đến mức Thời Ly lăn ra nằm dài trên sofa trong khu nghỉ của thư viện, rồi vô thức dùng đầu húc nhẹ vào Trần Độ đang tranh thủ gõ nốt đống code.

 

“Làm gì đấy?”

 

Trần Độ liếc cô một cái, giọng lười biếng.

 

Thời Ly dụi đầu vào chân anh, ngẩng lên nhìn, ánh mắt lấp lánh như sao: “Sinh nhật vui thật đó, bánh kem vị dâu ngon cực kỳ, ngon hơn chocolate gấp trăm lần luôn! Trần Độ, tụi mình tổ chức thêm một lần nữa nha?”

 

“Sinh nhật mà tổ chức tùy tiện được à?” Trần Độ vẫn cắm cúi gõ bàn phím, “Đợi thêm một năm đi.”

 

“Không muốn chờ một năm đâu, sinh nhật anh sắp tới rồi còn gì, ngay tháng sau thôi. Em thấy trên thẻ báo danh của anh rồi.”

 

“Đó không phải sinh nhật anh.”

 

Trần Độ đáp thản nhiên, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.

 

Thời Ly cảm giác anh không buồn lắm nên cũng không muốn phá hỏng tâm trạng bằng sự đồng cảm gượng ép.

 

Cô bất ngờ bật dậy khỏi chân Trần Độ, suýt nữa thì húc vào cằm anh.

 

“Trần Độ, nếu anh không có ngày sinh nhật thật thì ngày nào cũng có thể là sinh nhật anh mà, đúng không? Hay để ngày mai đi nhé? Từ giờ về sau, ngày hôm sau sinh nhật em sẽ là sinh nhật anh, năm nào em cũng mừng sinh nhật cho anh luôn!”

 

“Năm nào cũng vậy?” Trần Độ quay sang nhìn cô.

 

“Ừ! Đồng ý không?”

 

Thời Ly lắc lắc tay anh, trong đầu thì đã bắt đầu nghĩ đến hương vị bánh ngày mai rồi.

 

Thế là phòng tuyến cuối cùng của một con dân nghèo bị sập hoàn toàn.

 

Thôi kệ, vì bánh ngon như vậy, sinh nhật lại vui như thế… cô sẽ móc chút tiền tiết kiệm ra mua thêm một cái nữa.

 

Lần này sẽ chọn vị mà Trần Độ thích, ghi tên Trần Độ lên, và cũng cắm đúng hai mươi hai cây nến.

 

Dù sao anh cũng không kén ăn, món nào anh thích, chắc chắn cô cũng sẽ thích.

 

Thời Ly vừa nghĩ vừa thấy vui rộn ràng trong lòng, còn Trần Độ vẫn nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau mới khẽ cụp mi, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

 

Chỉ tiếc là ngày hôm sau, Trần Độ lại không đến như đã hẹn.

 

Thời Ly ôm cái bánh sinh nhật đứng dưới ký túc xá của anh gọi điện, nhưng anh không bắt máy.

 

Cô hỏi bạn cùng phòng của anh, mới biết anh không về ký túc cả đêm hôm trước.

 

Vài ngày sau anh mới quay lại trường, nhưng chẳng ai biết mấy ngày đó anh đã đi đâu.

 

Thời điểm đó Thời Ly đang bận thi cử, cũng không hỏi nhiều.

 

Cô đoán chắc anh không coi mấy lời mình nói hôm trước là thật, tám phần là tưởng cô đùa thôi.

 

Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không mở chiếc bánh ra để ăn một mình.

 

Cái bánh đó để trong phòng hai ngày, hỏng mất.

 

Mà sau đó, năm tiếp theo…

 

Họ chia tay vào tháng tám năm sau.

 

Tháng mười, Thời Ly qua đời.

 

Cô không còn cơ hội nào nữa để nhìn thấy tuyết rơi tháng mười hai ở Bắc Lâm, cũng không thể tổ chức một sinh nhật trọn vẹn cho Trần Độ.

 

Thế nên làm sao anh có thể nhớ được cái ngày này chứ?

 

Hay tất cả chỉ là trùng hợp?

 

Phải chăng vào một ngày 21 tháng 12 nào đó, đã từng xảy ra chuyện gì đặc biệt khiến anh ghi nhớ hơn cả?

 

Thời Ly không nghĩ ra được, mà cũng không thể hỏi Trần Độ câu trả lời.

 

Cô ôm đầu, cơn đau nhức dữ dội khiến cô phải nhíu mày, rồi mở danh bạ gần đây của Trần Độ ra.

 

Cái tên đầu tiên hiện lên: Thư Vận.

 

Là chị đẹp kia đúng không?

 

Thời Ly ấn gọi. Vài giây sau, đầu dây bên kia bắt máy.

 

“A lô? A Độ, sao vậy?”

 

Đúng là giọng của cô ấy.

 

Thời Ly hắng giọng, bắt chước cách nói chuyện và âm điệu của Trần Độ, lạnh nhạt nói: “Anh vừa bị ngã ở nhà, em có thể qua đón anh đi viện không?”

 

Nghĩ đến bầu không khí căng thẳng giữa hai người hồi sáng, cô chần chừ vài giây rồi thêm một tiếng gọi thân mật: “…Em… em yêu?”

 

Trời ơi, kiểu gọi sến súa này mà phát ra từ giọng Trần Độ nghe kỳ quặc và gượng gạo vô cùng.

 

“…”

 

Đối phương im lặng mấy giây, giọng đầy lo lắng: “Ngã nghiêm trọng vậy à? Ngã vào đầu sao?”

 

Thời Ly đưa tay sờ cái cục sưng u lên sau gáy Trần Độ, thầm nghĩ quả nhiên chị đẹp là bác sĩ, đoán cái gì cũng chuẩn.

 

“Ừ, anh ấy… anh ngã đập đầu, đau lắm, còn chóng mặt nữa. Có thể bị chấn động não.” Cô thành thật khai báo.

 

Giọng Thư Vận nghiêm túc: “Được, biết gọi cho chị là tốt rồi. Em đứng yên đó, tuyệt đối đừng di chuyển, mười phút nữa chị tới.”

 

“Vâng.” Thời Ly dừng lại một chút, rồi cố gắng thốt ra thêm một câu, “...Em yêu.”

 

“...”

 

Cúp máy xong, Thời Ly nằm lại lên giường, điều chỉnh tư thế sao cho an toàn và thoải mái nhất, rồi kiểm tra lại lần nữa cái tay áo sơ mi đang buộc trên cánh tay - chặt vừa đủ, m.á.u cũng đã cầm.

 

Cô nhắm mắt lại, thử thoát ra khỏi cơ thể của Trần Độ.

 

Cô đột ngột mở choàng mắt, hoảng hốt giơ tay lên nhìn, rồi sờ sờ gương mặt Trần Độ.

 

Cô vẫn còn trong thân xác anh.

 

Cô không thoát ra được.

 

Thời Ly thử đi thử lại mấy lần, nhưng vẫn không cách nào thoát ra khỏi cơ thể của Trần Độ.

 

Càng vùng vẫy thì cơn choáng đầu càng dữ dội, vết thương vừa cầm m.á.u được chút ít giờ lại bắt đầu rỉ máu.

 

Cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên giường, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

 

Chẳng lẽ cô bị kẹt lại đây thật rồi sao?

 

Thời Ly hoảng loạn chớp mắt liên tục.

 

Nếu mãi mãi không thể ra khỏi cơ thể này, vậy Trần Độ phải làm sao?

 

Linh hồn của anh thì sao? Vẫn đang ngủ mê à?

 

Thời Ly đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên n.g.ự.c mình, cảm nhận nhịp tim đang đập chậm rãi bên trong lồ ng ngực.

 

Đó là trái tim của Trần Độ, đang đập dưới lòng bàn tay cô - ấm áp, đều đặn, dịu dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi