Nhưng dù như thế, cô lại không cảm nhận được một chút hiện diện nào của Trần Độ cả.
Linh hồn của cô như thể đã khớp hoàn hảo vào cơ thể này, không để lại kẽ hở nào.
Thời Ly hoảng hốt cắn môi.
Không được, tuyệt đối không được. Cô đến đây không phải để chiếm đoạt thân xác của Trần Độ. Cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cái gọi là chấp niệm, rồi sớm quay về để đầu thai, tích góp từng xu.
Còn Trần Độ, anh nên được sống tiếp cuộc đời của mình một cách đàng hoàng.
Một người ở cõi âm, một người ở dương thế, vốn dĩ không nên can thiệp vào nhau, nước giếng không phạm nước sông.
Giờ mà bị trộn lẫn thế này đúng là loạn rồi còn gì!
Trong đầu Thời Ly đang mắng chửi đám quản lý cõi âm không biết bao nhiêu lần, chợt tiếng chuông cửa vang lên.
Chắc là chị gái xinh đẹp kia đến rồi - bạn gái của Trần Độ, Thư Vận.
Thời Ly thở phào, nhưng cũng thấy có chút lạ, sao cô ấy lại không có chìa khóa căn hộ này?
Cô gắng gượng đứng dậy bằng cơ thể của Trần Độ, lê từng bước ra đến cửa.
Ngoài trời gió lớn, chỉ vừa hé cửa luồng khí lạnh đã len thẳng vào mũi khiến cô rùng mình, như có ai đ.â.m thẳng vào phổi.
Thời Ly ho mấy tiếng, trong lúc gắng sức, bỗng thấy bên hạ sườn phải nhói đau.
Vị trí đó rất lạ, là chỗ mà trước giờ cô chưa từng có cảm giác gì.
Cô sững lại, chỉ trong vài giây, cơn đau đột ngột dữ dội hơn như thể có con d.a.o rỉ sét đang khoét sâu từng nhát trong bụng, đau đớn như sóng tràn qua dây thần kinh, lan ra cả vai lẫn lưng.
“A!” Thời Ly bật kêu một tiếng, người cong lại theo phản xạ, toàn thân gần như gập xuống, loạng choạng suýt ngã.
“Trần Độ!”
Thư Vận vội lao lên đỡ lấy “anh”, vẻ mặt lo lắng cực độ.
Cô ấy vẫn mặc nguyên áo blouse trắng, chắc vừa tan ca là chạy thẳng đến đây.
“Sao lại thành ra thế này? Anh lại thức đêm tăng ca nữa hả?”
Thời Ly muốn trả lời, nhưng đau đến mức thốt không ra lời.
Cô chẳng hiểu nổi cơn đau này từ đâu ra, chỉ biết nghi ngờ liệu có phải là tác dụng phụ của việc hồn nhập xác.
Nhưng đau quá sức tưởng tượng.
Cơn đau như muốn lấy mạng người ta thật.
Thời Ly gập người ôm bụng, các đốt ngón tay trắng bệch siết chặt mép quần, ngón tay như muốn cắm sâu vào vải.
Chỉ chưa đến một phút, lưng cô đã đẫm mồ hôi lạnh, ướt sũng cả lớp áo sơ mi.
Cô cắn răng chịu đựng, cố không bật khóc.
Tất cả những gì còn sót lại từ ý thức và tự trọng của cô chỉ nhắc đi nhắc lại, mình đang ở trong thân xác của Trần Độ, không thể để anh mất mặt trước bạn gái được.
Thư Vận thấy “anh” không nói nổi thành lời thì tái mặt, cuối cùng cũng nhận ra tình trạng đang cực kỳ nghiêm trọng.
Cô ấy đỡ Thời Ly ngồi xuống bậc cửa, rồi vội vàng chạy vào phòng khách lấy một chiếc áo khoác khoác lên người cô.
“Đi được không? Gắng chịu thêm chút nữa, chị đưa em đến bệnh viện.”
Thời Ly ôm bụng, ráng gật đầu một cái, để mặc Thư Vận dìu mình đứng dậy.
Trên suốt đoạn đường đến bệnh viện, Thư Vận là người lái xe.
Thời Ly ngồi ở ghế phụ, đau đến mức chỉ muốn lăn lộn, la hét chửi bới cho bõ tức.
Cô cắn chặt môi, gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, mong rằng khung cảnh bên đường có thể khiến cô quên đi cơn đau đang xé rách cơ thể này.
Trong màn đêm dày đặc, cửa kính xe như một tấm gương phủ lớp mờ, rõ ràng phản chiếu gương mặt trắng bệch, không còn chút m.á.u nào của Trần Độ.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, hàng mày rũ xuống, ánh mắt lạc thần, những đường nét vốn thanh tú giờ méo mó đau đớn, môi mím chặt đến bật máu, từng vệt đỏ thẫm tràn ra nơi khóe miệng.
Cả cơ thể anh cũng không còn vẻ thẳng thớm thường ngày, chỉ co ro như con tôm luộc trên ghế lái.
Một dáng vẻ mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Thảm hại đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Một cơn đau buốt xương sống như sóng xung kích tràn tới, Thời Ly nghiến răng rít lên một tiếng, cắn chặt vào đốt tay của Trần Độ.
Lúc ấy, cô chợt cảm thấy may mắn vì mình chưa thoát ra được khỏi thân thể anh.
Dù gì chuyện này cũng do cô mà ra, thì cũng nên để cô gánh chịu thay anh...
Không đúng, vừa rồi Trần Độ bất ngờ ngất đi, chẳng lẽ là vì đau quá mà xỉu?
Anh đâu giống cô, ngày xưa hồi đại học dù có ốm sốt cũng chẳng bao giờ chịu đi viện.
Càng nghĩ Thời Ly càng thấy khả năng đó rất cao, trong lòng bỗng chột dạ hẳn.
Đúng là tội lỗi mà.
Chờ cô quay lại địa phủ, nhất định ngày nào cũng thắp hương cầu khấn cho Trần Độ sống lâu trăm tuổi.
Lúc đến bệnh viện, cơn đau như cơn sóng thần cuối cùng cũng rút lui, cuốn trôi theo chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong người cô. Thời Ly gần như ngất ngây, phải để cho Thư Vận đỡ vào phòng cấp cứu.
Trong lúc y tá đang băng bó vết thương, bác sĩ Thư vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi han thêm các triệu chứng, Thời Ly thì mơ mơ màng màng kể ra hết: đau đầu, chóng mặt, đau bụng, đau tay, toàn thân mỏi mệt... chẳng biết liêm sỉ là gì, cô khai hết một lượt.
Triệu chứng lan khắp người, trái lại khiến Thư Vận thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều khiến cô ấy để tâm hơn là...
Giọng nói của “anh” hôm nay không còn là kiểu trầm ổn lãnh đạm như mặt hồ phẳng lặng giống mọi khi, mà mềm mại hơn, có chút yếu ớt... thậm chí còn mang chút nũng nịu.
Thư Vận chăm chú nhìn vẻ mặt nhăn nhó nhịn khóc của “anh”, cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa xót xa.