NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Chớp mắt một cái, như thể vừa thấy lại hình ảnh của cậu bé năm nào.

 

Một cậu nhóc ba bốn tuổi, mặt mũi khôi ngô ngại ngùng, bám theo cô ấy như cái đuôi nhỏ, vì ốm nên đi chậm nhưng lại cố gắng bắt kịp, rồi loạng choạng vấp ngã, vừa khóc vừa gọi “chị ơi” đứt ruột đứt gan.

 

Họ gặp lại nhau năm Trần Độ hai mươi hai tuổi.

 

Lúc đó cô ấy đang làm việc ở thành phố bên, tìm đủ đường mới liên lạc được với anh, rồi gọi điện hẹn gặp.

 

Trần Độ lập tức bắt xe đêm từ Bắc Lâm đ ến.

 

Trong quán cà phê giữa đêm tuyết rơi, chàng trai trẻ mặc áo khoác đen bước vào, liếc nhìn cô ấy một cái rất nhẹ, dường như xác nhận ngay được người trước mặt là ai.

 

Anh kéo ghế ngồi đối diện, cúi đầu, gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt sâu như giếng cổ nhìn thẳng cô ấy.

 

Thư Vận ngắm kỹ từng đường nét quen thuộc cùng một dòng m.á.u với mình, nhưng biểu cảm lại xa lạ đến mức cô ấy gần như không dám nhận người.

 

Đó là chuyện của sáu năm trước rồi.

 

Thư Vận lắc đầu, vươn tay chạm nhẹ vào trán “Trần Độ”, khẽ mỉm cười.

 

“Đúng là sốt thật, bảo sao cứ nói năng linh tinh. Đau đầu, đau bụng, kiệt sức, chắc bị cúm rồi.”

 

Thời Ly rất rõ cơn đau kỳ lạ kia tuyệt đối không phải cúm, nhưng cô cũng không phản bác.

 

Chẳng lẽ lại nói thật chuyện bị nhập hồn?

 

Thấy cô im lặng, Thư Vận cười khẽ: “Chị đã dặn em đừng có suốt ngày vác xác đến viện, em không nghe, giờ thì khổ chưa?”

 

Khoảng cách gần đến nỗi, hơi thở của cô ấy gần như lướt qua má Thời Ly, bàn tay dịu dàng đặt trên trán, ánh mắt lấp lánh dịu dàng như nước.

 

Thời Ly chớp mắt, cảm giác cả người như đang tan chảy trong nụ cười ấy.

 

Bạn gái của Trần Độ sao lại có thể dịu dàng đến mức này? Cái kiểu quan tâm này không giống đang chăm sóc bạn trai, mà giống đang dỗ dành một đứa trẻ con thì đúng hơn.

 

Bảo sao Trần Độ cứ chạy đến bệnh viện hoài.

 

Nếu là cô, chắc cô cũng chẳng dứt ra nổi đâu.

 

Thời Ly gật đầu như một cái máy, tiếp tục nhiệm vụ tăng hảo cảm: “Được rồi em yêu, vất vả cho em rồi, em yêu.”

 

“...”

 

Thư Vận dở khóc dở cười, giơ tay vò nhẹ đầu anh một cái - hành động này bình thường có cho cô ấy thêm mấy lá gan cũng chẳng dám làm.

 

“Thôi được rồi, mấy hôm nay em cứ an tâm dưỡng bệnh đi. Bên kia có chị lo rồi, em cứ yên tâm. Hoa trong phòng bệnh chị vẫn thay mỗi ngày, có thời gian chị sẽ đọc truyện cho cô ấy nghe, sẽ không để cô ấy thấy buồn đâu.”

 

Nghe đến đây, Thời Ly khẽ nhíu mày.

 

Cô ấy là ai?

 

Phòng bệnh? Hoa?

 

Đọc truyện gì cơ?

 

“Để chị đi tìm bác sĩ Lưu, nhờ anh ấy đưa em đi kiểm tra virus, tiện thể làm luôn một lượt kiểm tra toàn thân.”

 

Thời Ly hoàn toàn không hiểu Thư Vận đang nói gì, chỉ gật đầu đại cho xong.

 

Cũng phải thôi, thế giới của Trần Độ đối với cô vốn xa lạ.

 

Đợi đến khi băng bó xong xuôi, Thời Ly mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

 

Còn mấy cái kiểm tra sức khỏe đó cô cũng không quan tâm mấy, nếu đúng là phản ứng phụ do linh hồn nhập xác thì y học hiện đại chắc gì đã kiểm tra ra.

 

Cô ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng khám, mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, ánh mắt tò mò quan sát xung quanh.

 

Lâu rồi mới vào bệnh viện…

 

Làm ma thì đâu có bệnh, nên dưới âm phủ cũng chẳng có bệnh viện.

 

Ma chỉ có thể vì không giành được quyền đầu thai, hoặc không trả nổi tiền trú ngụ mà bị ném vào lò luyện hóa thành tro bụi.

 

Một lát sau, Thư Vận quay lại cùng một bác sĩ nam cao lớn - chắc là bác sĩ Lưu mà cô ấy nhắc đến.

 

Thời Ly không biết Trần Độ có quen người này không, sợ bị lộ nên quyết định im lặng.

 

“Gớm, giáo sư Trần à, ốm thành thế này rồi mà vẫn còn ngạo nghễ thế, thấy tôi còn chẳng buồn chào.”

 

Bác sĩ Lưu vỗ vai cô một cái. Tay anh ta khỏe thật, vỗ một phát mà vai Thời Ly nghiêng sang một bên, cả người ê ẩm, cô trừng mắt lườm anh ta một cái.

 

“Ơ kìa, sốt đến mụ người rồi à? Còn dám lườm tôi nữa cơ đấy.”

 

Bác sĩ Lưu quay sang Thư Vận, vẫy tay nói:

 

“Được rồi, yên tâm để cậu ấy lại cho tôi đi, tôi đưa đi kiểm tra. Cô còn có ca phẫu thuật phải làm ngay mà, đúng không?”

 

“Vâng, vậy tôi giao thằng em cho anh nhé.”

 

Thư Vận nói rồi cúi xuống dặn dò Thời Ly mấy câu nữa, sau đó vội vàng rời đi.

 

Cô ấy nói gì thì Thời Ly không nghe nổi một chữ.

 

Em trai?

 

Là sao?

 

Không phải cô ấy là bạn gái Trần Độ à?

 

Trần Độ lại có chị gái ư?

 

Thời Ly cảm thấy đầu óc mình rối như mớ bòng bong, nghiêng đầu, ánh mắt trong veo đầy

 

hoang mang.

 

Chị?

 

Sao từ này nghe quen quen…

 

Những hình ảnh rời rạc bất chợt hiện lên trong tâm trí cô.

 

Tựa như vào một đêm tuyết trắng mịt mù nào đó, chẳng rõ vì chuyện gì mà cô cảm thấy trống rỗng và lo lắng đến nghẹn ngào, không biết phải giãi bày cùng ai.

 

Có người đã vượt nghìn dặm trở về, gọi điện cho cô.

 

Hơn một giờ sáng, cô mặc nguyên bộ đồ ngủ, thở hổn hển chạy xuống từ ký túc xá. Mắt cá chân trần đỏ ửng vì lạnh, vậy mà vẫn lao vào lòng người đó như thể không thể đợi thêm được giây nào nữa.

 

Anh vòng tay ôm cô, xoay một vòng giữa tuyết rơi. Anh hà hơi làm ấm tay cô.

 

Bình thường vốn là người lạnh lùng ít nói, ấy vậy mà khi nhìn cô, đôi mắt anh long lanh như chứa cả ngàn ngọn đèn rực rỡ.

 

Ánh mắt đó đầy ắp tình cảm và niềm vui.

 

Anh thì thầm bên tai cô, nói cho cô nghe điều gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi