NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Dù có cố gắng thế nào, cô cũng chỉ lọc được vài từ rời rạc.

 

“Bảo mật… thuốc… một phần… trốn tránh…”

 

Rốt cuộc là đang nói về cái gì?

 

Còn chị gái xinh đẹp tên là Thư Vận kia nữa, cô ấy không phải bạn gái của Trần Độ mà là chị ruột á?

 

Vô lý.

 

Thời Ly cau mày, chui khỏi gầm sofa rồi lao thẳng vào nhà tắm.

 

Hai chiếc bàn chải điện đôi đen trắng vẫn đứng nguyên vị trí bên bệ rửa mặt, như thể vẫn đang chờ chủ.

 

Trên kệ acrylic bên phải gương, một bộ mỹ phẩm cao cấp lấp lánh ánh vàng được bày gọn gàng. Từ toner, sữa dưỡng, kem ngày, kem đêm đến kem mắt không thiếu thứ gì.

 

Vậy những món đó là của ai?

 

Thời Ly hoang mang giơ tay định chạm vào gương, nhưng mặt kính lạnh lẽo không phản chiếu nổi bóng hình của cô, chỉ hiện lên một khoảng trống trơn trọi.

 

Còn “cô ấy” trong lời Thư Vận nói là ai?

 

Cô bắt đầu lục lại trí nhớ, cẩn thận nhặt nhạnh từng thông tin từ câu nói của Thư Vận.

 

“Cô ấy” là người đang nằm viện lâu ngày, Trần Độ ngày nào cũng tới thăm, mang hoa, đọc sách cho nghe, sợ cô ấy cô đơn buồn chán.

 

Nói cách khác, bạn gái thật sự của Trần Độ là người khác.

 

Cô ấy đang bệnh, và bệnh rất nặng.

 

Vậy nên Trần Độ mới ngày nào cũng đến bệnh viện.

 

Vậy nên anh ấy mới buồn bã đến thế.

 

Nhưng vẫn còn nhiều thứ không tài nào lý giải nổi.

 

Ví dụ như mấy hình ảnh bất chợt xuất hiện trong đầu cô khi ở bệnh viện ban nãy.

 

Một đêm tuyết trắng, dưới ký túc xá, cái ôm xoay tròn giữa trời lạnh, nước mắt nóng bỏng rơi xuống má.

 

Hay những cảnh xa lạ hơn nữa, mờ mịt hơn nữa.

 

Tất cả đều chỉ là những mảnh vụn chớp nhoáng, không thấy rõ mặt ai, nhưng trong đó luôn có hai người.

 

Một đôi, không rõ nét mặt.

 

Có lúc là cảnh trời mưa to ngoài cửa sổ, hộp cơm trên bàn nguội ngắt, tiếng máy tính kêu ù ù, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mà cương quyết, cô rơi vào vòng tay ấm áp ấy, rồi là một nụ hôn nồng nàn đến mức không thể chống cự.

 

Có lúc là ngày nắng rực rỡ, tàu điện ngầm nóng hầm hập, dòng người chen chúc nghẹt thở trong khoang tàu chật chội, một cánh tay rắn rỏi vòng qua eo cô, kéo cô vào khoảng không nhỏ hẹp ấy.

 

Tim đập dồn dập, tiếng thì thầm, mặt đỏ ửng, những ngón tay đan vào nhau...

 

Tất cả những điều đó là gì?

 

Trong cơn hỗn loạn mơ hồ ấy, Thời Ly có cảm giác như đang sắp ghép được một bức tranh, một sự thật nào đó rất quan trọng, một điều cô buộc phải nhớ ra, phải biết cho bằng được.

 

Nhưng cô không thể ráp lại, có lẽ là do làm hồn ma lâu quá, mấy năm trời không vận động trí não nên giờ đầu óc cũng rỉ sét rồi.

 

Và kỳ lạ là, chỉ cần nghĩ đến những mảnh ký ức đó, cảm giác linh hồn bị xé toạc lại trào dâng.

 

Như thể một phần quan trọng nào đó trong linh hồn đã biến mất, một chỗ trống nằm ngay giữa lồ ng ngực, nơi quan trọng nhất.

 

Rõ ràng cô không còn thân thể, nhưng vẫn có thể cảm nhận cơn đau nhức nhối, tưởng chừng như m.á.u me đang chảy đầm đìa nơi tim.

 

Cô r3n rỉ khe khẽ, trong đầu dấy lên một nỗi lo sợ và bi thương mạnh mẽ như sắp đánh mất điều gì đó rất quý giá.

 

Cô không dám nghĩ tiếp.

 

Chẳng lẽ đây là những ký ức bị hút ra từ cơ thể Trần Độ sau khi cô nhập vào người anh?

 

Nhưng mà mấy chuyện này đâu còn liên quan gì tới cô nữa đâu, đúng không?

 

Duy chỉ có một điều là cô chắc chắn.

 

Thời Ly khoanh tay lại, nhìn về phía phòng khách.

 

Ánh trăng mờ phủ lên một góc mạng nhện nơi chân tường, bụi mờ hiện rõ quanh tàn thuốc trên bàn trà, mấy bộ quần áo vứt lộn xộn trên ghế sofa, hóa đơn nằm rải rác trên sàn nhà chẳng ai buồn nhặt.

 

Chưa kể đến cái tủ bếp bị mốc, vòi nước rỉ sét, tủ lạnh thì trống trơn...

 

Mấy năm qua, Trần Độ sống rất tệ.

 

Thời Ly không rõ rốt cuộc Trần Độ đã trải qua những gì, nhưng chỉ xét theo mấy ngày cô ở đây chứng kiến, anh đã hoàn toàn từ bỏ tham vọng năm xưa, từ bỏ cả những lý tưởng từng theo đuổi thời đại học. Anh thậm chí còn chẳng buồn giả vờ nỗ lực nữa.

 

Anh cứ sống mơ màng trong căn hộ này, không niềm tin, không hi vọng, nhìn còn giống một hồn ma lang thang hơn cả cô.

 

Thời Ly mím môi, bất giác thấy có chút thương cảm thay cho anh.

 

Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của mình rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

 

Trần Độ đã đủ khổ rồi, vậy mà vì cô, ba ngày phải nhập viện đến hai lần.

 

Cô không thể tiếp tục kéo anh dính vào những chuyện rắc rối nữa.

 

Thời Ly ngước nhìn về phía cánh cửa, hàng mi khẽ rung, trong lòng đã hạ quyết tâm.

 

Đợi Trần Độ quay về, cô sẽ báo mộng cho anh, bảo anh rút tiền trong tài khoản rồi đốt cho cô. Sau đó hai bên không ai nợ ai, dứt khoát mà đi.

 

Giống như ngày xưa, kết thúc gọn ghẽ.

 

Vậy mà lần chờ đợi này lại kéo dài thêm mấy tiếng nữa.

 

Thời gian như ngưng đọng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường trở nên đặc biệt rõ ràng.

 

Cho đến khi ánh sáng rạng đông dần ló rạng phía chân trời, bóng tối quanh nhà bị đẩy lùi, cuối cùng cũng vang lên tiếng khóa cửa xoay chuyển.

 

Thời Ly đứng lặng trong phòng khách im lìm, nhìn Trần Độ đẩy cửa bước vào. Lần này anh về một mình.

 

Anh cúi xuống thay giày, rồi đặt thứ đang cầm trong tay lên tủ giày.

 

Thời Ly nheo mắt nhìn kỹ, thì ra đó là một bó hoa hồng - chính xác hơn là một bó hoa đang trong giai đoạn tàn úa.

 

Những bông hồng đỏ rực, đỏ đến rợn người, phần mép cánh hoa đã bắt đầu đen lại và cuộn vào, nhưng vẫn giữ vẻ đẹp rực rỡ và nồng nàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi