Có phải là bó hoa mang từ phòng bệnh của bạn gái anh không?
Trần Độ cất giày vào tủ, gương mặt nổi bật ấy vẫn không hiện lên chút cảm xúc nào. Hàng mi dài rũ xuống để lại một bóng mờ trên mặt, khiến anh như chìm trong ánh sáng đầu ngày, im lặng và xa cách.
Anh cầm bó hoa lên, đi vào phòng ăn, kéo rèm cửa lại rồi cắm nó vào chiếc bình đặt trên bàn.
Những chiếc gai nhọn của cành hồng đ.â.m vào lòng bàn tay anh, vậy mà anh chẳng mảy may bận tâm. Anh cúi người cắt tỉa cành lá, thay nước, sau đó còn nhẹ nhàng vuốt v3 cánh hoa đã rũ.
Thời Ly nghiêng đầu nhìn.
Cô đã nói mà, mấy ký ức yêu đương nồng cháy, lãng mạn, cứ như sóng trào ập đến trong đầu trước đó chắc chắn không phải của cô.
Thời Ly nhớ rất rõ, tình cảm giữa cô và Trần Độ vốn chẳng có gì sâu đậm.
Hai người bên nhau hai năm, bận đến mức chẳng còn thời gian quan tâm nhau, thậm chí cãi nhau còn lười cãi.
Lần duy nhất họ cãi nhau, chính là lần cuối cùng.
Lần chia tay.
Thời Ly vẫn nhớ rất rõ, họ chia tay hình như cũng chỉ vì một bó hoa hồng.
Đó là chuyện của năm năm trước, vào tháng tám, giữa mùa hè rực lửa ở Bắc Lâm.
Hôm ấy đủ mọi chuyện dồn dập kéo đến, toàn chuyện khiến người ta phát cáu.
Thật ra những việc đó gần như ngày nào cũng xảy ra, nhưng không hiểu sao hôm đó lại đồng loạt ùa tới.
Bản thảo cô gửi bị biên tập bên tòa soạn trả lại đến bảy tám lần, viết lại cả ngày, cuối cùng người ta lại dùng bản gốc; Chị khóa trên cùng ngành giới thiệu cô tham gia lớp luyện thi cao học, ba ngàn tệ, tài liệu bên trong thì gần như bê nguyên từ giáo trình cũ của khoa; Cô muốn đòi lại tiền thì đối phương lập tức chặn luôn; Tăng ca đến khuya, trên đường về còn nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi han vài câu liền chuyển sang chuyện tiền nong.
“Tiểu Ly này, ba mẹ định mua cho anh con căn nhà ở ngoại ô Bắc Lâm, có người quen giới thiệu suất mua giai đoạn đầu, giá cũng rẻ lắm, chỉ là còn thiếu chút tiền đặt cọc thôi... Mẹ nhớ con từng nói là khoản vay học của con để dành đủ rồi phải không? Hay con tạm ứng cho nhà, hai năm nữa mẹ trả lại con sau nhé.”
Thời Ly không nhớ rõ lúc đó mình đã nói gì, đại khái là tiền đang gửi có kỳ hạn, còn một hai tháng nữa mới đáo hạn, khi nào tới hạn thì tính tiếp... kiểu kiểu vậy.
Mẹ cô dường như không hài lòng, giọng điệu có phần gay gắt rồi cúp máy cái rụp.
Đêm hè ở Bắc Lâm lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Thời Ly nhét điện thoại vào túi, cúi xuống nhặt xấp bản thảo vừa tiện tay đặt dưới đất rồi ôm vào lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn ra phố đi bộ, ánh đèn rực rỡ khắp nơi, người qua lại tấp nập, nhộn nhịp vô cùng.
Cô thở ra một hơi, ánh mắt dừng lại trên những cặp đôi xuất hiện dày đặc trên phố. Không biết từ lúc nào xung quanh cô toàn là những người tay trong tay đi bên nhau.
Giữa những quầy hàng ăn vặt, quầy trang sức quen thuộc bỗng mọc lên không ít quầy hoa.
Chúng gần như chỉ bán mỗi hoa hồng, mà giá cả cũng rất đồng loạt - mắc đến khó tin, mười đồng một bông.
Thời Ly sực nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại nhìn lịch mới phát hiện.
Hôm nay là Thất Tịch.
Một ngày rất đặc biệt, nhưng đồng thời cũng rất bình thường.
Xuyên qua biển người đông đúc, cô nhìn thấy hàng loạt sạp hoa ở phía xa.
Những đóa hồng đỏ rực rỡ như thiêu đốt, khiến đêm dài lặng lẽ bỗng bừng lên sức sống mãnh liệt.
Người ta xúm lại quanh những sạp hoa, chọn lựa, thanh toán, nâng niu từng bó rồi rời đi.
Không biết có phải bị bầu không khí này lây sang không, mà Thời Ly bỗng dưng cũng thấy muốn mua một đóa.
Nhưng khi mở điện thoại ra nhìn, cô lại khựng lại.
Tiền gửi kỳ hạn thì không thể động đến, ba nghìn tệ tiền sinh hoạt tháng này vừa mới bị lừa mất, còn khoản nợ trên Huabei thì đã xài sạch từ lâu.
Lương tháng này phải đến ngày mai mới được phát.
Chỉ là mười đồng thôi, vậy mà giờ cô cũng không thể móc ra nổi.
Cô định rời đi, nhưng rồi trong đầu lại bốc lên một ý nghĩ bốc đồng.
Cô bấm gọi cho Trần Độ.
Hôm đó anh cũng đang tăng ca, khi nhận được cuộc gọi của cô thì có vẻ khá ngạc nhiên, hỏi cô có chuyện gì vậy.
Chắc là anh không biết hôm nay là ngày gì, hoặc là chẳng hề quan tâm.
“Không có gì đâu.” Giọng cô khẽ khàng, hơi thở nóng ấm phả vào đầu dây bên kia, đầu ngón chân nhẹ đá vào tảng đá ven đường, “Chỉ là... Trần Độ, lúc anh về nhà có thể tiện tay mua giúp em một đóa hoa hồng được không?”
“Một bông thôi, phải là màu đỏ.”
Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy ngượng chín mặt, liền vội vàng thêm một câu: “Không phải vì lý do gì đâu... chỉ là em thấy trong nhà trống quá, có một bông hoa thì sẽ vui mắt hơn chút.”
Đầu dây bên kia, Trần Độ im lặng một lúc.
Qua tiếng ồn ào hỗn loạn phía sau, Thời Ly nghe thấy có ai đó đang gọi tên anh, giục anh vào họp.
Anh khẽ lấy tay che ống nghe, đáp lại bên kia một tiếng rồi quay lại với cô:
“Mua hoa đúng không? Được, anh phải vào họp rồi, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
Giọng anh khàn đặc, mệt mỏi và vội vã.
Nhưng anh không gắt gỏng, không khó chịu.
Anh nói "được".
Chỉ vậy thôi mà tâm trạng Thời Ly như sáng bừng.
Cô mỉm cười, khẽ “ừ” một tiếng, nhắc anh nhớ uống nước, về sớm một chút, rồi mới yên tâm cúp máy.
Tối hôm đó Thời Ly vừa hát vừa nấu một vài món, gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, chờ tới khuya Trần Độ mới về.