Cả đêm đó, Trần Độ không chợp mắt thêm một phút nào.
Sáng sớm hôm sau, anh cầm theo chiếc phong bì cũ kỹ đã ngả màu vàng rồi rời khỏi nhà.
Thời Ly ở nhà chờ đợi trong nôn nóng, nhưng chẳng hiểu sao lại bắt đầu thấy lo lắng.
Người c.h.ế.t rồi, tiền trong tài khoản ngân hàng liệu chỉ cần có mật khẩu là rút được không? Hay là tài khoản sẽ bị ngân hàng đóng băng?
Cô thật sự không rõ.
Năm năm trôi qua, đừng nói là ngân hàng nuốt luôn số tiền đó rồi nhé?
Càng nghĩ cô càng thấy bất an, đi đi lại lại trong căn hộ, gần như cứ hai phút là lại liếc mắt nhìn ra cửa một lần.
Mãi đến chập tối, Trần Độ cuối cùng cũng trở về.
Thời Ly vội vàng xoay quanh anh một vòng, thậm chí không kiềm được chui thẳng vào túi laptop của anh - phong bì đã biến mất.
Vậy tức là anh rút tiền được rồi?
Hay là không rút được, rồi bị ngân hàng giữ luôn cái thẻ?
Cô muốn hỏi anh lắm, nhưng cũng biết Trần Độ bây giờ không nghe thấy gì.
Chỉ còn cách kiên nhẫn đợi anh ngủ rồi vào giấc mơ hỏi cho rõ.
May mà Trần Độ không để cô đợi quá lâu.
Vừa về nhà, anh tiện tay quăng áo khoác lên sofa rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Chưa đến mấy phút sau, anh quay lại phòng.
Thời Ly thấy anh lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong túi laptop.
Là thuốc ngủ.
Trần Độ vô cảm xé lớp màng niêm phong, đổ ra hai viên thuốc rồi nuốt gọn, sau đó yên lặng nằm xuống giường.
Loại thuốc ngủ này khác hẳn với melatonin thông thường, chẳng mấy chốc Thời Ly đã nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh.
Anh uống thuốc ngủ có phải vì mấy ngày nay ngủ không ngon không?
Vậy nếu cô “gõ cửa giấc mơ” ngay lúc này, có phải sẽ khiến anh mệt thêm không?
Thời Ly sốt ruột muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn ép mình chờ thêm vài tiếng nữa để Trần Độ thật sự được nghỉ ngơi.
Cuối cùng, hơn mười một giờ đêm, có lẽ là đang mơ thấy điều gì không hay, Trần Độ trên giường bỗng cau mày, trở mình, nhịp thở cũng rối loạn hơn.
Chẳng lẽ sắp tỉnh rồi?
Không được, nhất định không thể để anh tỉnh bây giờ!
Thời Ly vội vã bay sát đến bên tai Trần Độ, khẽ gọi:
"Trần Độ, là em đây, Thời Ly."
"Em có chuyện muốn hỏi anh, anh ngủ ngon chưa?"
Cô vừa dứt lời, Trần Độ không có phản ứng gì rõ rệt, chỉ thấy hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Lẽ nào là không muốn bị cô làm phiền?
Thời Ly thở dài một tiếng, cụp mắt nói đầy ủ rũ:
"Thôi được rồi, nếu anh chưa ngủ ngon thì em sẽ không làm phiền…"
Chưa nói hết câu, ngón tay Trần Độ đặt trên chăn đột nhiên khẽ động đậy, giữa hai hàng lông mày cũng giật nhẹ.
Sau một lúc lặng thinh, Thời Ly thấy anh khó khăn, chậm rãi lắc đầu.
Là đang lắc đầu thật sao?
Vậy tức là anh đồng ý cho cô “gặp” trong mơ?
Thời Ly thở phào nhẹ nhõm, ngồi khoanh chân trên mép giường, ghé sát tai anh, ngượng ngùng nói:
"Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là chuyện cái thẻ hôm qua em nhờ anh đi rút tiền ấy, anh rút được không? Ngân hàng có làm khó gì không?"
Nói xong, Trần Độ vẫn không có phản ứng gì.
Thời Ly chợt nhận ra hiện giờ anh đang chìm sâu vào giấc ngủ, không thể nói chuyện, có thể gật hay lắc đầu là giới hạn rồi.
Cô hỏi liền một lúc hai câu thì làm sao anh trả lời được chứ.
Vì vậy, cô đổi lại:
"Nếu anh rút được rồi thì gật đầu một cái, nếu không được thì lắc đầu."
Nói xong, Thời Ly chăm chú nhìn anh, vài giây yên lặng trôi qua, rồi cô thấy cằm Trần Độ khẽ động lên xuống một chút.
Là rút được rồi?
Ngân hàng vậy mà không cần giấy tờ gì thêm sao?
Đôi mắt Thời Ly sáng lên, lại hỏi tiếp:
"Vậy anh đã đổi thành tiền âm phủ đốt cho em chưa?"
Một lúc sau, Trần Độ lại khẽ gật đầu.
Thời Ly không dám tin, chớp chớp mắt, vẫn chưa an tâm, lại hỏi:
"Một trăm hai mươi ngàn, anh đốt hết cho em rồi sao?"
Cằm Trần Độ lại một lần nữa gật nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
Trời ạ, đúng là anh vẫn đáng tin nhất mà!
Với cái kiểu làm việc hiệu quả thế này, lại thêm nhân phẩm không chê vào đâu được, anh làm gì mà chẳng thành công chứ!
Thời Ly phấn khích đến mức suýt nữa muốn nhảy một điệu valse ngay giữa nhà.
Cô phấn khởi xoay mấy vòng tại chỗ, rồi bất ngờ lao đến bên cạnh Trần Độ, hớn hở vỗ vai anh, mặt mày rạng rỡ: “Trời ơi Trần Độ, anh đúng là người tốt mà! Em đã nói là mình không nhìn nhầm người mà!”
Năm năm nghèo rớt mồng tơi bỗng chốc hiện về trong đầu như thước phim tua nhanh.
Những năm qua, để giữ được chỗ ở dưới địa phủ, ngày nào cô cũng phải đóng phí quản lý cư dân - hiểu đơn giản thì chính là tiền thuê nhà cộng phí dịch vụ, chỉ khác là hàng xóm toàn là ma.
Thế nên tài khoản của cô lúc nào cũng chỉ lèo tèo mấy đồng, sống từng ngày trong cảnh lo lắng, tính toán chi li từng chút để cầm cự.
Ai mà ngờ chỉ một lần thôi, tài khoản lại nhảy vọt lên hơn một trăm hai mươi ngàn! Quy đổi ra âm tệ là hơn năm triệu lận đó!
Cô chớp mắt một cái đã thành nữ đại gia rồi!
Cố gắng thêm chục năm hai chục năm nữa, biết đâu gom đủ sáu triệu là có thể chuyển sinh thành người luôn.
Hoặc không thì cứ thong thả đợi đến lượt cũng được, chỉ còn tám mươi hai năm thôi mà.
Tám mươi hai năm này cô không cần đi làm nữa, có thể sống cuộc đời hưởng thụ đúng nghĩa của một con ma giàu có trong địa phủ, nghĩ thôi đã thấy sướng!
Đến lúc đó, cô còn có thể dùng số tiền còn lại mua một suất chuyển sinh cao cấp, kiếp sau đầu thai làm tiểu thư nhà giàu từ trong trứng nước.
Tấm vé số này trúng quá đáng đồng tiền bát gạo!