Nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình, Thời Ly cười híp cả mắt lại vì sung sướng.
Cô nghiêm túc vỗ vai Trần Độ, giọng nói đầy khí thế: “Trần Độ, anh giúp em chuyện lớn như thế, sau này anh mà chết, em nhất định sẽ lo cho anh dưới địa phủ!”
Vừa dứt lời, cô lập tức nhận ra câu này nghe không tốt lành cho lắm, kiểu như đang nguyền rủa người ta c.h.ế.t sớm vậy.
Cô đang định chữa cháy một câu thì thấy Trần Độ lại gật đầu lần nữa.
Thời Ly nhìn chằm chằm gương mặt anh, ánh mắt dừng lại ở khóe môi đang khẽ giật.
Khóe môi anh hình như hơi cong lên.
Anh cười rồi.
Người này cũng thật rộng lượng, không thèm chấp cô.
Thời Ly cũng “hì hì” cười theo, lại lải nhải tiếp: “Nhưng mà cũng không chắc lúc anh xuống em còn ở đó không, có khi em đầu thai rồi cũng nên? Nhưng mà yên tâm, em sẽ dặn quản lý để lại cho anh ít tiền khởi nghiệp. Anh cứ sống tốt với bạn gái bây giờ đi, ráng sống lâu một chút, em chúc anh sống đến trăm tuổi.”
Lời này rất dễ nghe, nhưng lần này Trần Độ lại không đồng tình.
Cằm anh bỗng siết lại như đang cố gắng kiềm chế gì đó, rồi từ từ lắc đầu, còn nhanh và dứt khoát hơn mấy lần trước, đến mức giữa hai đầu lông mày cũng khẽ giật giật.
Thời Ly không đoán nổi anh đang nghĩ gì, chỉ biết đoán mò: “Là anh thấy em để lại ít tiền quá à?”
Cô phồng má, đếm ngón tay tính toán, ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt nói: “Thế em để lại cho anh hai phần? Ba phần?”
Trần Độ vẫn lắc đầu.
Thời Ly trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói: “Năm phần, chia đôi, không mặc cả nữa! Trần Độ, anh thế là tống tiền đó anh biết không?”
Trần Độ vẫn lắc đầu.
Lúc này Thời Ly mới cảm giác được, điều anh muốn nói không phải chuyện tiền nong.
Cô chống cằm, chìa tay ra “chọc chọc” vào mặt anh, nghiêng đầu hỏi: “Vậy là anh không muốn em đi đầu thai? Muốn em ở lại lo cho anh à?”
Lần này Trần Độ cuối cùng cũng gật đầu.
Hóa ra là anh có tính toán sẵn rồi à.
Thật ra câu đó cô chỉ buột miệng nói chơi thôi mà.
Âm gian và dương gian là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, trật tự quản lý cũng vô cùng nghiêm ngặt. Linh hồn chỉ được phép hoạt động trong khu vực được phân bổ, mà cách phân bổ này thì hoàn toàn ngẫu nhiên, chẳng theo một quy luật nào cả.
Với tỉ lệ tử vong hiện tại của xã hội, mỗi năm số linh hồn đổ về âm gian ngày càng nhiều, nên xác suất được ở gần người thân quen lúc còn sống gần như bằng không.
Ví dụ như Thời Ly, xung quanh cô toàn là một đám "quỷ Tây" đến từ khắp nơi trên thế giới, mở miệng là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha… nghe cứ như một nồi lẩu lẫn lộn những âm thanh ồn ào mà chẳng hiểu nổi một chữ.
Trong bán kính vài cây số, tìm một hồn ma người Trung Quốc cũng đã khó, huống chi là người quen.
Nếu có thể, cô vẫn muốn gặp lại ông ngoại một lần.
Nhưng cô biết, điều đó gần như là không thể.
Ông mất rất sớm, trong ký ức lộn xộn của cô, ông là người duy nhất trong gia đình thật lòng yêu thương cô.
Cô còn nhớ rất rõ lúc khoảng bốn, năm tuổi, ông vẫn hay cõng cô ra tiệm tạp hóa nhỏ đầu khu mua kẹo m út vị dâu.
Anh trai còn không có, chỉ có cô mới được.
Nghĩ xa quá rồi.
Mà thôi, dù không thể gặp mặt nhưng giữa các linh hồn vẫn có thể chuyển khoản cho nhau.
Chỉ c ần sau khi Trần Độ qua đời, hệ thống âm gian có tên anh trong cơ sở dữ liệu, Thời Ly sẽ có thể chuyển tiền cho anh thông qua tài khoản ở âm giới.
Chỉ là mấy chuyện này tạm thời đừng nói cho Trần Độ biết thì hơn, kẻo anh lại tưởng cô đang lừa đảo.
Thời Ly gãi đầu, lảng tránh nói:
“Nhưng anh mới hai mươi tám thôi mà, tính theo tuổi thọ trung bình bây giờ thì chắc em còn phải đợi rất rất lâu nữa. Để em suy nghĩ thêm đã, nhưng anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ để dành tiền cho anh.”
Cô vừa dứt lời, Trần Độ không trả lời gì nữa.
Vẻ mặt yên tĩnh của anh đột nhiên trở nên méo mó, co rút như thể đang chịu đựng cơn đau dữ dội nào đó. Hai tay vốn đặt trên chăn bất chợt siết chặt lại, vô thức ôm lấy bụng. Môi anh run lên, khe khẽ rít ra một tiếng đau đớn, trán lập tức túa ra mồ hôi lạnh lấm tấm.
Thời Ly giật b.ắ.n mình.
Gì thế này?
Cô đột ngột nhớ lại lần trước nhập vào người Trần Độ, cơn đau dữ dội và lạ lẫm khiến cô gần như không thể chịu nổi.
Chẳng lẽ anh lại đau nữa sao?
Nhưng hôm nay cô đâu có nhập hồn, chẳng lẽ nằm mơ thôi cũng có tác dụng phụ?
Cô lập tức cuống lên, không dám nói gì nữa, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ biết lặng lẽ trôi lên trần nhà, giữ khoảng cách thật xa.
Chừng nửa phút sau, Trần Độ từ từ mở mắt, đôi mắt anh tối lại như có bóng mây bao phủ.
Anh đã tỉnh.
Mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cổ áo và tóc mai, Trần Độ khó nhọc vươn tay bật đèn ngủ bên cạnh, rồi tựa vào đầu giường để ngồi dậy.
Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống phản chiếu gương mặt trắng bệch như tờ giấy của anh.
Rõ ràng trông rất đau, vậy mà anh lại bất ngờ bật cười.
Thời Ly thậm chí còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nụ cười đó rất nhạt, khóe môi chỉ hơi hơi nhếch lên.
Trong đôi mắt màu hổ phách của anh hiện lên một tia dịu dàng và thảnh thơi mà mấy ngày nay cô chưa từng thấy.
“Yên tâm đi.”
Trần Độ cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, khóe môi vẫn cong cong như thì thầm với chính mình.
“Anh sẽ không để em đợi lâu đâu, anh sẽ nhanh thôi.”