NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Thời Ly vội vàng lao theo, vươn tay muốn kéo ông ta ra khỏi khe nứt kia.

 

Nhưng một luồng lực mạnh mẽ bất ngờ bùng lên, như một kết giới vô hình bao phủ quanh căn hộ, hất văng cô ra xa cả mét.

 

Cô khẽ rên lên, cơn đau lan khắp thân thể, đến cả linh hồn cũng như run rẩy theo.

 

Thời Ly ôm bụng, gập người lại, cố gắng gượng đứng dậy, ánh mắt hướng về phía khoảng không trống rỗng, giọng nói yếu dần gần như là van xin.

 

“Là tôi nói sai rồi, thế được chưa?”

 

“Tôi xin lỗi… ông quay lại nói rõ ràng một chút đi mà…”

 

Dù cô cầu xin đến khản giọng, căn hộ vẫn im ắng đến đáng sợ, không một tiếng động, không ai trả lời.

 

Thời Ly đứng giữa phòng khách, đảo mắt nhìn xung quanh. Những bức tường trắng toát lạnh lẽo như thể đang toát ra hơi thở tử khí, cô đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây.

 

Làm ma bao năm, cô chưa từng thấy sợ đến thế.

 

Kể cả khi rơi vào bước đường cùng, không đủ tiền trả phí cư trú, sắp bị ném vào lò thiêu, cô cũng chưa từng hoảng sợ đến mức này.

 

Sợ đến nỗi cả cơ thể trong suốt cũng khẽ run rẩy.

 

Cô ôm lấy cánh tay mình, quay người nhìn về cánh cửa lớn tối om kia, trong mắt tràn đầy hoang mang.

 

Sao nơi này lại trống rỗng như vậy?

 

Không có lấy một bóng người?

 

Có ai nói chuyện với cô được không? Dù chỉ một câu thôi cũng được…

 

Thời Ly bất giác thấy nhớ Trần Độ, mong anh quay về thật nhanh, đứng trước mặt cô nói với cô vài câu.

 

Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, cuối cùng ổ khóa cửa vang lên tiếng động nhẹ.

 

Thời Ly giật mình tỉnh lại, lập tức bay ra cửa.

 

Cánh cửa chống trộm dày nặng được mở ra, gương mặt trắng bệch và hốc hác của Trần Độ hiện lên ngay phía sau.

 

Cơn gió thu lạnh lẽo lùa vào phòng, đập thẳng vào cánh cửa làm nó đóng sầm lại.

 

Thân người Trần Độ bị kéo theo, lảo đảo một bước, anh vội vàng dùng chân chặn cửa, thở ra một hơi rồi mới ổn định lại dáng đứng và bước vào trong.

 

Cả cánh cửa mà cũng không giữ nổi nữa sao?

 

Thời Ly chớp mắt, gạt đi nỗi sợ trong lòng bay đến bên anh, vòng quanh anh một vòng như muốn tìm một dấu hiệu cho thấy anh vẫn bình an.

 

Nhưng cô chẳng thấy gì cả.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh lại gầy đi trông thấy. Những cơ bắp vốn rắn chắc giờ đã xẹp xuống, cả bộ vest trên người cũng rộng thùng thình như không còn vừa vặn.

 

“Trần Độ, Trần Độ!”

 

Cô cố gắng gọi anh, nhưng anh không nghe thấy gì.

 

Cô nôn nóng đi theo anh khắp căn hộ, từ phòng khách đến nhà tắm, nhìn anh lặng lẽ gấp quần áo, rửa mặt, dọn dẹp như thường lệ.

 

“Ông già lúc nãy chỉ nói linh tinh thôi đúng không?”

 

“Anh nói gì đi chứ!”

 

“Trần Độ, anh không có tiền khám bệnh đúng không? Thế sao còn đốt tiền cho em làm gì? Anh cứ giữ lại dùng đi, em đâu làm gì được anh đâu!”

 

Dù cô nói đến mức kiệt sức, Trần Độ vẫn không nghe được một chữ.

 

Ngoài cửa sổ là bầu trời thu hiếm hoi có nắng đẹp, dường như tâm trạng của Trần Độ cũng không tệ lắm.

 

Anh ngồi phơi nắng, kiên nhẫn và từ tốn dọn dẹp lại từng ngóc ngách trong căn nhà. Tủ lạnh, bồn rửa, tủ bếp… tất cả những thứ sắp hết hạn hoặc có khả năng bị hư đều bị anh xử lý sạch sẽ.

 

Ngay cả khung cửa sổ nhôm, chân tường thạch cao, lưới chống muỗi, lưới lọc máy hút mùi cũng không bỏ sót.

 

Anh bôi chất chống gỉ vào tất cả những chỗ có thể bị ẩm mốc, sàn nhà cũng được lau một lớp dầu bảo vệ.

 

Cả quá trình ấy giống như…

 

Giống như anh sắp rời đi.

 

Và không phải đi một hai hôm, mà là một quãng thời gian rất dài.

 

Thời Ly hoảng hốt đi theo anh, ánh mắt đầy van nài, chỉ mong anh chịu nghỉ ngơi một lát.

 

Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, thật sự rất nhiều.

 

Nhưng tiếc là Trần Độ không có ý định nghỉ ngơi.

 

Anh như thể muốn hoàn tất mọi việc trong hôm nay.

 

Tất cả những việc cần chuẩn bị trước khi rời đi.

 

Cuối cùng khi cúi xuống quét dọn dưới gầm ghế sofa, Trần Độ phát hiện một lọ thuốc nhỏ nằm lăn lóc giữa lớp bụi dày.

 

Anh nhặt lên, lạnh nhạt phủi sạch lớp bụi bẩn dày cộm bám trên thân chai.

 

Đúng rồi, đây là thuốc mà.

 

Anh tìm thấy thuốc rồi.

 

Bệnh thì chỉ cần uống thuốc, uống xong sẽ khỏi đúng không?

 

Đôi mắt Thời Ly sáng rỡ lên trong khoảnh khắc, nhưng chưa kịp vui mừng thì Trần Độ đã thản nhiên ném thẳng lọ thuốc vào thùng rác.

 

Cô hoảng hốt thốt lên một tiếng, vội vàng lao tới muốn nhặt lại nhưng chỉ như đang vớt trăng đáy nước, chẳng thể làm gì được.

 

Cô sốt ruột đến mức cứ xoay vòng tại chỗ, trơ mắt nhìn Trần Độ bước vào phòng ngủ.

 

Thời Ly giậm chân, không cam lòng nhưng vẫn phải bước theo vào trong.

 

Anh đứng trước chiếc giường công chúa màu kem nhạt, ánh mắt dừng lại ở đóa hồng sắt ở đầu giường.

 

Dường như anh đang do dự, đang luyến tiếc.

 

Nhưng rồi anh vẫn quyết định.

 

Anh cúi xuống gỡ hết drap giường và chăn gối, nhét tất cả vào một chiếc túi rác màu đen to tướng.

 

Sau đó lấy ra một tấm phủ nhựa trong suốt, cẩn thận bọc kín cả đệm và khung giường.

 

Mọi thứ bắt đầu từ đó.

 

Và một khi đã bắt đầu, những chuyện sau đó cũng trở nên dễ dàng hơn.

 

Trần Độ mở tủ quần áo, lấy hết tất cả quần áo của mình ra, dọn trống toàn bộ không gian.

 

Bao gồm cả chiếc sơ mi xanh xám mờ mờ mà Thời Ly chỉ từng thấy anh mặc trong ảnh thẻ ở Lâm Đại.

 

Anh nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo, im lặng trong giây lát, như thể đang tự thuyết phục chính mình: “Thôi không giữ lại nữa, em thấy lại thì lại khóc. Đồ mít ướt.”

 

Nói xong, anh không do dự gấp chiếc sơ mi lại, đặt lên trên cùng trong túi rác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi