NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

“Nhập hồn không có tác dụng phụ, hồn ma và người sống ở chung cũng không gây ảnh hưởng. Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

 

“...”

 

Thời Ly tức đến mức bật cười, cái kiểu phủi tay này là sao?

 

“Từ lúc tôi tới Trần Độ đã chảy m.á.u mũi và ngất không biết bao nhiêu lần, chưa kể dạo gần đây còn bị đau bụng dữ dội.”

 

Nghĩ tới cảnh đó, lửa giận trong lòng cô lại bùng lên, cô trừng mắt:

 

“Mới mấy ngày thôi mà một người đàn ông khỏe mạnh đã gầy rộc đi trông thấy, ông còn dám nói không có tác dụng phụ?”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt của quản lý âm phủ đột nhiên trở nên sâu xa.

 

Một lúc sau, giọng ông ta chậm rãi, âm u vang lên:

 

“Cô chắc những triệu chứng đó là sau khi cô đến mới xuất hiện?”

 

Thời Ly khựng lại.

 

Không phải vậy sao?

 

Rõ ràng khi cô vừa đến Trần Độ vẫn còn bình thường mà. Chính cái đêm cô nhập vào người anh, anh mới bắt đầu chảy m.á.u mũi, ngất xỉu, đau bụng…

 

Một tia do dự lướt qua trong lòng cô.

 

Trước khi cô đến Trần Độ đã thế nào?

 

Cô không biết.

 

Hàng mi dài khẽ lay động, Thời Ly mơ hồ nhìn quản lý âm phủ, giọng thì thào như tự nói với chính mình:

 

“Nếu… nếu không phải do tôi, thì tại sao anh ấy lại như vậy?”

 

Người quản lý âm phủ chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời nào.

 

Dù sao đó cũng không phải là chuyện thuộc quyền quản lý của ông ta.

 

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rải đều khắp căn hộ sạch sẽ gọn gàng.

 

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời thu trong veo, cao vời vợi, trong sắc xanh tinh khiết lại xen chút xám tro u buồn.

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong đầu Thời Ly chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh.

 

Lần đầu cô nhập vào cơ thể Trần Độ, rõ ràng đang mặc áo len và khoác ngoài, vậy mà vẫn lạnh run lên dưới gió thu. Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh yếu hơn trong trí nhớ của cô, thậm chí còn thầm cười nhạo Trần Độ năm xưa toàn giả vờ ngầu trước mặt cô.

 

Bốn giờ sáng ở công viên, lần đầu Trần Độ chảy m.á.u mũi, cô cho là do mình quá kích động khi gặp chó.

 

Rồi cả cái hôm anh về nhà, anh lại chảy m.á.u mũi một lần nữa. Khi ấy cô đứng ngay sau lưng anh, nhìn chằm chằm vào m.á.u đỏ tươi trong bồn sứ, trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi và chột dạ.

 

Nhưng anh thì sao?

 

Vẻ mặt hoàn toàn bình thản, lạnh lùng vặn mở vòi nước. Máu chảy xuống đường ống gỉ sét, bị loãng ra thành thứ nước hồng nhạt.

 

Trong gương, gương mặt anh trắng bệch và trống rỗng, như thể tất cả mọi chuyện này anh đã sớm biết, sớm chấp nhận.

 

Dưới gầm ghế sofa, lọ thuốc trắng nằm im lìm trong lớp bụi dày, đầy những dòng chữ tiếng Anh nguệch ngoạc.

 

Một loạt âm thanh mơ hồ và rối loạn bất chợt ùa vào tâm trí Thời Ly.

 

“Tôi mà cứ tiếp tục che giấu giúp cậu, chẳng khác gì đồng lõa cả.”

 

“Tiểu Trần à, cậu mới hai mươi tám tuổi thôi, còn trẻ như thế mà…”

 

“Nhưng nếu cậu còn chần chừ nữa thì thật sự sẽ không kịp đâu…”

 

Ngay giây tiếp theo, mọi âm thanh đều im bặt, những hình ảnh trong đầu cô cũng bất ngờ ngưng đọng.

 

Đó là hôm ấy Trần Độ vừa rửa mặt xong, hơi khom người đứng trước gương, khẽ đưa tay chạm vào bàn chải đánh răng màu trắng của phụ nữ đặt trên bệ rửa mặt.

 

Đôi mắt anh phủ đầy hơi nước, ướt sũng, thấp giọng thì thầm: “Lần này anh phải làm sao đây? Còn em thì sao? Em chỉ cho anh được không?”

 

Làm sao là làm sao?

 

Anh đã xảy ra chuyện gì?

 

Một cơn hoảng loạn bất ngờ ập tới, tim Thời Ly như bị ai đó xé toạc, đau đến nghẹt thở. Cô theo phản xạ đưa tay ôm ngực, cố gượng cười rồi lắp bắp hỏi: “Không, không đúng! Chắc chắn là ông nhầm rồi, còn một lần tôi nhập vào người Trần Độ, nhưng lúc muốn thoát ra thì mãi không thể thoát được. Đây rõ ràng là lỗi hệ thống mà? Hệ thống các ông có vấn đề thật mà!”

 

Quản lý nơi âm giới nở nụ cười như không, ánh mắt lãnh đạm khiến cô lạnh cả sống lưng.

 

“Tôi nhắc lại lần nữa, hệ thống nhập hồn không có lỗi. Nếu cô tạm thời không thoát ra được thì chỉ có một khả năng.”

 

“Khả năng gì cơ?”

 

“Chính là cơ thể vật chủ đã cực kỳ suy kiệt, đang ở ranh giới sụp đổ. Mối liên kết với linh hồn nguyên bản cũng sắp đứt gãy rồi.”

 

“Nếu anh ta không thể tỉnh lại thì cô cũng không thoát ra được.”

 

Ông ta nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lạnh băng, khuôn mặt già nua chẳng lộ chút cảm xúc nào.

 

“Nói thẳng ra là người đó sắp c.h.ế.t rồi.”

 

“Ý ông là gì? Gần c.h.ế.t là sao?”

 

“Ý đúng như mặt chữ.”

 

Thời Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn của quản lý âm phủ, trong lòng bỗng bốc lên một cơn giận không kiềm chế nổi, cô bật ra một tràng mắng xối xả:

 

“Ông già c.h.ế.t tiệt, ông đang nguyền rủa ai đấy hả? Anh ấy rõ ràng còn khỏe mạnh thế kia, mới có hai mươi tám tuổi, sao lại nói là sắp chết? Tôi thấy ông mới là sắp tiêu rồi ấy, à không, chúng ta c.h.ế.t cả rồi mà... Ý tôi là ông mới là cái người sắp tan thành tro bụi thì có!”

 

Quản lý âm phủ không hề tức giận trước những lời lẽ xúc phạm của cô, chỉ lạnh lùng đáp lại:

 

“Tôi vốn đã c.h.ế.t rồi, còn cô thì…”

 

Ánh mắt ông ta lướt qua Thời Ly với vẻ đầy ẩn ý, gương mặt vẫn trơ trơ như đá.

 

 

 

“Tóm lại, chấp niệm của cô vẫn chưa được giải quyết nên không thể quay về. Tự lo cho mình đi.”

 

Không gian lại méo mó, giữa hư không xuất hiện một gợn sóng mờ mờ như mặt nước bị chọc thủng, rồi thân thể trong suốt của ông ta tan biến vào trong đó.

 

“Này, ông già c.h.ế.t tiệt, quay lại đây ngay! Nói rõ ràng cho tôi coi! Ai cơ sắp c.h.ế.t hả? Ông vừa nói cái vớ vẩn gì vậy hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi