NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Chỉ tiếc là đã hai ngày trôi qua, cô vẫn bị kẹt lại nơi này.

 

Sáng sớm thứ hai, sau khi Trần Độ như thường lệ rời nhà, Thời Ly cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giận dữ hét vào khoảng không.

 

“Quản lý âm phủ! Không phải nói hoàn thành tâm nguyện là có thể quay về sao? Tôi hoàn thành rồi, sao vẫn bị kẹt ở đây hả?”

 

“Có phải ông lười biếng không làm việc đúng không? Hay đang trốn việc đấy?”

 

Không gian xung quanh im phăng phắc, không ai buồn đáp lại cô.

 

Thời Ly chống nạnh, tiếp tục gào lên:

 

“Đừng có giả vờ! Tôi biết ông nghe thấy mà! Nếu ông không trả lời tôi, cẩn thận tôi quay lại âm phủ kiện ông đấy! Bây giờ tôi là phú bà rồi, không phải con nhỏ vô danh không ai thèm quan tâm nữa đâu nha!”

 

“Ông tin không, tôi sẽ kiện lên tận cấp trên của ông luôn đấy? Tôi nhớ ông chỉ là quản lý khu vực thôi đúng không? Cấp trên của ông chắc chắn còn có sếp lớn hơn, tôi sẽ kiện lên tận trung ương!”

 

Cô gào thét một tràng dài, bỗng nhiên trên bức tường của căn hộ vang lên một đợt gợn sóng nhẹ như thể không gian đang bị bóp méo.

 

Ngay sau đó, một bóng người mờ mờ hiện lên trên bức tường.

 

Quản lý âm phủ là một ông già tóc bạc, trông chừng khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Toàn thân tỏa ra luồng âm khí lạnh lẽo, chắc là ánh nắng chiếu vào hơi gắt, ông ta khẽ nhíu mày rồi nép mình vào góc tường.

 

Ông ta mặc một bộ vest đen cũ kỹ, gương mặt lạnh băng không có chút cảm xúc nào, đôi mắt trừng trừng nhìn cô.

 

 

 

“Nói lẹ đi.”

 

Thời Ly sững người, bất giác rùng mình.

 

Má ơi, ổng đến thiệt rồi.

 

Lúc nãy còn la lối um sùm, giờ gặp thật thì cô hơi chột dạ.

 

Cô hắng giọng mấy cái, cười trừ đầy ngượng ngùng, hạ giọng xuống:

 

“Hehe, ông đừng giận mà, tôi chỉ hơi sốt ruột thôi.”

 

Quản lý âm phủ liếc mắt ra hiệu: “Muốn nói gì thì nói nhanh.”

 

Thời Ly xoa tay, lặng lẽ trôi lại gần ông ta, giọng vừa nhẹ nhàng vừa lấy lòng:

 

“Hồi trước ông từng nói có hai điều kiện để kết thúc việc linh hồn hồi chiếu, một là hoàn thành tâm nguyện khi còn sống rồi trở về âm phủ, hai là đến lượt đầu thai.”

 

“Tôi rõ ràng đã hoàn thành tâm nguyện rồi mà? Sao vẫn chưa quay về được?”

 

Ông già với đôi mắt đục ngầu lạnh lẽo nhìn cô, hai tay trong suốt đặt sau lưng, nói giọng lãnh đạm:

 

“Cô chưa hoàn thành.”

 

“Không thể nào!” Thời Ly ngẩn người, “Trần Độ nói là đã đốt tiền cho tôi rồi mà, chẳng lẽ tiền chưa đến tay tôi sao?”

 

“Đến rồi.”

 

Thời Ly trừng mắt:

 

“Vậy thì tại sao chưa xong? Đó là tâm nguyện của tôi mà!”

 

Ông già mất kiên nhẫn phẩy tay:

 

“Không phải.”

 

“Sao lại không phải?” Thời Ly quýnh lên, “Vậy tâm nguyện của tôi là gì?”

 

Quản lý âm phủ cuối cùng cũng không chịu nổi, đảo mắt một cái, lạnh lùng nói:

 

“Tâm nguyện của cô chẳng lẽ chính cô cũng không biết? Cô còn không rõ, tôi biết thế nào được?”

 

Thời Ly cạn lời:

 

“Ông không biết thì làm sao khẳng định nó không phải tâm nguyện của tôi?”

 

Mặt ông ta vẫn lạnh tanh, giọng phũ phàng:

 

“Hệ thống hiển thị cô chưa hoàn thành tâm nguyện.”

 

Thời Ly bắt đầu thấy bực, sốt sắng nói:

 

“Có lẽ là hệ thống của các người bị lỗi?”

 

“Không thể nào.” Ông già lắc đầu, mặt nghiêm túc, giọng chắc nịch: “Hệ thống của chúng tôi không bao giờ sai.”

 

Thời Ly với ông ta mắt to trừng mắt nhỏ, căng thẳng đến cả nửa phút rồi mới chịu thua.

 

Cô thở dài, vò đầu bứt tai.

 

Thái độ của ông ta chắc chắn không phải đùa, hệ thống quả thật không sai.

 

Nếu hệ thống không sai thì có nghĩa là cô sai?

 

Chẳng lẽ tâm nguyện thật sự của cô không phải là đòi lại một trăm hai mươi ngàn kia?

 

Vậy rốt cuộc là gì?

 

Thời Ly cắn ngón tay, cố moi lại từng mảnh ký ức trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.

 

Cô lật đi lật lại từng giai đoạn: học hành, gia đình, sự nghiệp, tương lai… nhưng vẫn không nhớ ra nổi, rốt cuộc thứ cô không cam lòng nhất là cái gì.

 

Thời Ly không nhịn được lại liếc nhìn quản lý âm phủ.

 

“Có khi nào ông nhầm rồi không? Tôi thực ra đâu có chấp niệm gì đâu? Chính vì không có nên mới không hoàn thành được điều kiện đầu tiên, đúng không?”

 

Ông già liếc cô một cái, ánh mắt lạnh tanh:

 

“Có.”

 

Cái quái gì! Lại nói như thế nữa!

 

Thời Ly tức tối đảo mắt thật mạnh.

 

Cứ thế này đúng là một vòng lặp c.h.ế.t tiệt.

 

Nếu cô không tìm được chấp niệm của mình thì không thể hoàn thành điều kiện đầu tiên, mà nếu không hoàn thành thì chỉ có nước xếp hàng chờ đầu thai.

 

Vậy chẳng phải cô sẽ phải tiếp tục kẹt trong căn hộ này thêm tám mươi hai năm nữa à?

 

Tám mươi hai năm đó!

 

Dù cô có chịu được cái cảnh buồn tẻ đến phát rồ này, thì với mức độ ảnh hưởng hiện tại của cô lên Trần Độ, chỉ sợ anh sẽ bị cô ám c.h.ế.t sớm thôi.

 

“Không được, ông nhất định phải đưa tôi quay lại.”

 

Thời Ly giận sôi máu, trừng mắt nhìn người quản lý âm phủ.

 

 

 

“Cái kiểu nhập xác này rõ ràng có tác dụng phụ nghiêm trọng, một người đang sống sờ sờ ra đấy mà bị giày vò đến gần chết, nếu vì tôi mà anh ấy thật sự đổi mệnh, c.h.ế.t sớm, các người tính sao?”

 

“Chưa kể không chỉ là nhập hồn, ngay cả mấy cái giấc mơ tôi báo mộng cũng có tác dụng phụ. Tôi thậm chí nghi ngờ việc hồn ma và con người ở chung một không gian quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người sống. Các người chưa từng tính tới chuyện này à? Vậy còn luật pháp đâu? Còn nhân quyền nữa không?!”

 

Giọng cô đanh thép, đầy khí thế, hệt như một chiến sĩ bảo vệ quyền lợi con người ở âm phủ.

 

Thế nhưng nói hăng cỡ nào, quản lý âm phủ vẫn lạnh như băng, đến chân mày cũng không thèm động đậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi