NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Cô bước đến quầy hướng dẫn với vẻ bối rối, nói với cô y tá trực ban rằng mình muốn tìm bác sĩ Lưu.

 

“Bác sĩ Lưu? Bệnh viện chúng tôi ở khoa nào cũng có người họ Lưu cả, anh có nhớ tên đầy đủ của bác sĩ không?”

 

Cô lắc đầu, y tá thoáng khó xử: “Vậy cô có biết bác ấy làm ở khoa nào không?”

 

Cô lại tiếp tục lắc đầu.

 

Cô lôi lọ thuốc trong túi áo ra, đưa cho y tá, nói lắp bắp: “Lọ thuốc này chắc là do bác sĩ Lưu kê cho tôi, tôi muốn hỏi lại cách dùng… tôi quên mất rồi.”

 

Y tá nhận lấy, xem qua một lúc rồi bất giác nháy mắt, ngẩng đầu nhìn cô.

 

Trong đôi mắt cô y tá, Thời Ly thấy hiện lên gương mặt điển trai và trẻ trung của Trần Độ, kèm theo là chút kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối không thể che giấu.

 

Cô y tá nhanh chóng thu lại cảm xúc, trả lại lọ thuốc, mỉm cười: “Khoa ung bướu không có bác sĩ nào họ Lưu cả, hay anh cố nhớ lại thêm chút xem sao?”

 

Ung bướu.

 

Ngón tay cầm lọ thuốc của Thời Ly siết chặt đến trắng bệch. Dù đã làm quỷ nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ cái từ này.

 

Đối với thân thể bằng m.á.u thịt của con người, khối u nhỏ xíu kia chẳng khác nào lò luyện ngục ở âm ti.

 

Bảo sao lại đau đến thế…

 

Thì ra ông già đó không lừa cô.

 

Thì ra ông ta nói thật.

 

Có lẽ Trần Độ thật sự sắp không qua khỏi rồi.

 

Thời Ly cúi đầu, hai tay chà xát vào nhau run rẩy, trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo đến lạ.

 

Ngay giây tiếp theo, tim của Trần Độ bỗng đập loạn trong lồ ng ngực, đau đớn như bị bóp nghẹt, rồi từng chút một chìm xuống.

 

Là Trần Độ đang đau lòng?

 

Hay là chính cô mới là người đang đau?

 

Một giọt nước bất ngờ lăn xuống má, Thời Ly chớp mắt, ngơ ngác đưa tay chạm vào, đầu ngón tay lạnh toát và ươn ướt.

 

Là cô - một con quỷ không có trái tim - vậy mà lại đang dùng đôi mắt của Trần Độ để rơi lệ.

 

Trong sảnh khám bệnh ồn ào và hỗn loạn, người người qua lại vội vã, bóng dáng "anh" in trên mặt gạch men sáng bóng của quầy hướng dẫn, gương mặt tái nhợt sợ hãi.

 

“Anh ơi, anh thấy không khỏe à?” Cô y tá lo lắng hỏi.

 

Thời Ly đưa mu bàn tay lau đi hàng lệ, kéo chặt áo khoác của Trần Độ trên người, hà hơi xua đi cái lạnh, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi không sao, cảm ơn cô. À, làm phiền cô tra giúp tôi bác sĩ Thư, tên là Thư Vận. Cô ấy là chị gái tôi.”

 

“Vâng, tôi sẽ tra ngay.” Cô y tá cúi đầu gõ máy, chưa đầy nửa phút sau đã ngẩng đầu: “Bác sĩ Thư vẫn đang trong ca mổ, chắc phải hai đến ba tiếng nữa mới xong. Đợi cô ấy mổ xong tôi sẽ báo lại giúp anh, anh có thể ngồi chờ ở đây.”

 

“Được, cảm ơn cô.”

 

Thời Ly gật đầu cảm ơn, tìm một chỗ trống gần đó ngồi xuống. Xung quanh người đến người đi tấp nập, ai cũng cầm trên tay đủ loại giấy tờ khám bệnh, bước chân vội vã in trên nền gạch đá trắng. Tường gạch men sáng loáng mà chẳng soi nổi một nụ cười.

 

Cô nhìn cảnh tượng ấy trong vô thức, chỉ thấy lồ ng n.g.ự.c nghẹn lại, khó thở đến mức không sao chịu nổi.

 

Cô úp mặt vào lòng bàn tay, không dám nghĩ gì cả.

 

Không muốn nghĩ, càng không thể nghĩ.

 

Cứ như thể chỉ cần cô không nghĩ đến thì tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay đều chưa từng tồn tại.

 

Chẳng bao lâu nữa cô sẽ quay lại làm một phú bà giàu sang, còn Trần Độ thì chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.

 

Anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

 

Thời Ly liên tục nhẩm đi nhẩm lại điều đó trong lòng, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những hình ảnh lộn xộn, nhòe nhoẹt khiến cô đau đầu như muốn vỡ tung.

 

Dường như mỗi lần bước vào bệnh viện này, cô đều “nhìn thấy” những cảnh tượng đó, như một cuốn phim cũ mục nát đang bị tua đi tua lại trong đầu.

 

Đêm tuyết trắng, gió lạnh, ánh đèn đường vàng vọt, hai người ôm chặt lấy nhau giữa màn đêm...

 

Trời mưa, ánh đèn bàn ấm áp, chiếc bàn học quen thuộc, và một nụ hôn vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng...

 

Tàu điện ngầm đông nghẹt người, cầu vượt song song nhau, cánh tay rắn rỏi, những ngón tay đan chặt, mùa xuân hạ thu đông ở Bắc Lâm, từng buổi sáng buổi chiều mà họ dựa vào nhau sống sót qua ngày...

 

Tất cả những điều này rốt cuộc là gì?

 

Tại sao cô lại không thể nhìn rõ chúng?

 

Cô như thể đang bị mắc kẹt trong một cái hố sâu không đáy, xung quanh là sương mù đặc quánh, dù đi mãi vẫn chẳng tìm thấy lối ra.

 

Thật khó chịu… thật nghẹt thở…

 

Thời Ly hít sâu vài hơi, chỉ cảm thấy không khí xung quanh mỏng manh đến mức khiến lồ ng n.g.ự.c cô bị siết chặt, đau đớn như bị ai đó dùng dây vô hình thắt lại, khiến cô gần như không thở nổi.

 

Cô đưa tay xoa thái dương, chậm rãi đứng dậy, cố gắng đẩy cánh cửa kính nặng trịch rồi bước ra khỏi khu khám bệnh.

 

Cô lặng lẽ đến một khu vườn vắng vẻ, không khí ẩm mát và se lạnh phả vào mặt, cuối cùng cũng giúp cô cảm thấy dễ thở hơn đôi chút.

 

Thời Ly ngồi xuống một chiếc ghế dài, ngửa mặt đón ánh nắng ấm áp, cố gắng điều hòa hơi thở. Nhưng tâm trí cô vẫn rối như tơ vò, không thể nào sắp xếp lại được dòng suy nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu.

 

“Anh ơi, sao anh lại ở đây vậy?”

 

Một giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng, từng bước từng bước tiến lại gần.

 

Thời Ly mở mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra.

 

Là một cô bé chừng tám chín tuổi, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, thân hình nhỏ nhắn, cột tóc đuôi ngựa cao, gương mặt rạng rỡ như nắng sớm, cười lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi