NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

Từng chữ, từng câu đều viết về cô. Nhưng lại không có một chữ nào nhắc đến bản thân.

 

Câu cuối cùng mà Thời Ly từng vô tình thấy - "Anh nhớ em lắm" - cũng đã bị anh xóa đi.

 

Giống như căn nhà này, mọi dấu vết từng thuộc về anh đều đã bị dọn sạch.

 

“Đừng nhớ đến anh.”

 

Anh chỉ hy vọng cô có thể sống tiếp mà không mang theo bất kỳ gánh nặng nào, thậm chí anh còn không nhắc đến lý do tại sao mình ra đi.

 

“Tiểu Trần à, cậu mới hai mươi tám tuổi thôi, còn trẻ lắm. Nếu điều trị tích cực thì vẫn có mười phần trăm cơ hội chữa khỏi. Nhưng nếu cứ chần chừ nữa, thật sự sẽ không kịp đâu, cậu hiểu mình đang làm gì không?”

 

“Phẫu thuật thì đúng là tốn kém, nhưng với điều kiện của cậu vẫn lo được mà, đúng không? Cậu túng thiếu đến mức phải đánh đổi cả mạng sống sao?”

 

“Dù là ung thư giai đoạn cuối thì vẫn còn mười phần trăm cơ hội sống. Nhưng một người thực vật ngủ mê suốt năm năm, muốn tỉnh lại, xác suất chỉ là một phần vạn thôi.”

 

Trần Độ là một người giỏi toán, từng là thủ khoa khối tự nhiên của thị trấn, tốt nghiệp ngành Khoa học Máy tính ở Lâm Đại, vậy mà lại không thể tính được bài toán đơn giản này.

 

Bởi vì anh đã chọn từ bỏ chính mình.

 

Anh để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm cho cô.

 

Giống như năm xưa, trước khi rời đi, anh lại một lần nữa sắp xếp ổn thỏa cho cô trước tiên.

 

Thời Ly đưa tay chạm lên n.g.ự.c mình.

 

Vẫn trống rỗng, không có nhịp tim.

 

Cô vẫn như trước, một linh hồn, không hề có gì khác lạ.

 

Thế nhưng ở năm thứ năm sau khi c.h.ế.t đi, cô bất chợt nhớ ra một bí mật.

 

Một bí mật thuộc về Trần Độ.

 

Trần Độ yêu cô.

 

Yêu tha thiết.

 

Yêu đến mức từng hy vọng tương lai của mình sẽ có cô. Vì cô mà cố sống, rồi cũng vì cô mà từ bỏ tất cả.

 

Dù cho hiện tại đã gần đất xa trời, điều anh không buông xuống được nhất vẫn là cô.

 

“Nhưng mà tôi không có tâm nguyện gì hết, lấy gì mà hoàn thành?”

 

Quản lý nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lại dứt khoát: “Cô có.”

 

Lúc đó Thời Ly không hiểu.

 

Hóa ra là cô thật sự có.

 

Là nỗi vương vấn khiến cô không thể không quay lại.

 

Là chấp niệm, dù đã c.h.ế.t trái tim vẫn trống rỗng, nhưng lý trí lại không sao cắt đứt được.

 

“Trần Độ! Trần Độ! Trần Độ!”

 

Thời Ly đập mạnh vào các bức tường trong căn hộ.

 

Dù thân thể chỉ là linh hồn mỏng manh, cô vẫn không thể thoát khỏi nơi này.

 

Tường bê tông và cột sắt chẳng thể giam giữ cô, nhưng kết giới vô hình kia lại giữ chặt cô trong không gian kín mít này.

 

Cô nhắm mắt lại, cố ép mình phải dũng cảm hơn. Dù sống hay c.h.ế.t cô vẫn luôn sợ đau, nhưng lúc này không còn lựa chọn.

 

“Tôi phải sống! Tôi phải giúp Trần Độ sống!”

 

Linh hồn không thể rơi lệ, cũng không biết đau lòng.

 

Nhưng mỗi lần cô lao vào kết giới, lại cảm thấy linh hồn như bị xé toạc.

 

Thời Ly không biết phải diễn tả nỗi đau đó như thế nào.

 

Cả người run rẩy, nhưng vẫn kiên quyết dang tay ra, hết lần này đến lần khác đ.â.m thẳng vào bức tường vô hình đó.

 

Không có m.á.u me, không có thảm cảnh đầu rơi m.á.u chảy.

 

Chỉ có sự tan rã âm thầm.

 

Từ những sợi tóc, đến ngực, rồi lan dần khắp tay chân.

 

Sự tan biến đó giống như một cơ thể đang thối rữa chậm rãi - không máu, không tiếng động, nhưng ăn sâu vào tận xương tủy, đau đến mức cô chỉ muốn gào thét, muốn quỳ xuống van xin nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

 

Lò thiêu ở địa phủ chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Thời Ly cúi xuống nhìn cơ thể mình.

 

Cô ngày càng trong suốt, giống như sương mù dần tan đi dưới ánh mặt trời.

 

Có vẻ như cô sắp biến mất thật rồi.

 

Thời Ly buồn bã thở dài, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bóng lưng Trần Độ vừa quay đi.

 

Cô đứng bên cửa sổ, bất ngờ dang rộng hai tay, nở nụ cười thật tươi.

 

“Trần Độ.”

 

“Dù thế nào đi nữa, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

 

Rắc!

 

Cô nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn.

 

Thanh âm trong trẻo, dứt khoát.

 

Cô đoán có lẽ là mình vừa vỡ vụn.

 

Thì ra linh hồn cũng có thể tan vỡ sao?

 

Thế nhưng ý thức của cô lại không hề biến mất.

 

Ngược lại, cô cảm nhận được một thứ xiềng xích vô hình nào đó đã bị phá vỡ, lực cản mạnh mẽ trước đó trong chớp mắt hoàn toàn tan rã, thay vào đó là cảm giác nhẹ bẫng chưa từng có - một sự tự do đến mức khiến cô bối rối, không biết nên làm gì tiếp theo.

 

Thời Ly chậm rãi mở mắt.

 

Gió đêm lùa qua mặt, cái lạnh len lỏi xuyên qua thân thể vô hình.

 

Cô thấy mình đang lơ lửng bên ngoài cửa sổ tầng mười hai của căn hộ, gần như trong suốt, không trọng lượng. Dưới chân cô là khung cảnh rực rỡ về đêm của thành phố Bắc Lâm, muôn ánh đèn như ngân hà giăng đầy mặt đất, xe cộ tấp nập trên cao tốc để lại những vệt sáng đan xen, trôi về phía xa xăm bất tận.

 

Đẹp quá.

 

Thời Ly run lên giữa màn đêm.

 

Xiềng xích đã không còn, tiếng kêu cứu và nỗi tuyệt vọng chôn sâu trong linh hồn cuối cùng cũng vang lên rõ ràng.

 

Cô nhắm mắt lại, lắng nghe từng tiếng gào thét điên cuồng ấy.

 

“Thời Ly, mau quay về! Thời Ly! Mau cứu Trần Độ!”

 

Cô làm theo tiếng gọi ấy, mặc cho linh hồn mình trôi theo gió, xuyên qua những con phố sáng đèn, băng qua dòng xe như nước chảy, lướt qua bóng đêm vô tận.

 

Cứ như đoạn phim quay chậm, cô lại trở về bệnh viện đông đúc người qua lại, hành lang tĩnh mịch, căn phòng bệnh trắng muốt đầy hơi ấm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi