NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

“Nếu như anh không yêu mình nhiều đến vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”

 

“Nếu như hôm đó anh thật sự rời đi, nếu như anh không quay lại nữa, nếu như bọn mình chia tay rồi…”

 

“Vậy thì Trần Độ có lẽ sẽ không đau khổ đến thế.”

 

Nhiều năm sau đó, linh hồn cô vẫn luôn ghi nhớ những điều ấy.

 

Đó là câu chuyện bị bóp méo bởi hy vọng yếu ớt của cô khi đứng bên bờ vực cái chết.

 

Còn những khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời, những mảnh ký ức rực rỡ và tràn đầy cảm xúc ấy, cô lại không mang theo.

 

Chúng vẫn ở lại nơi thân xác cô.

 

Chúng cố hết sức níu lấy cô, kéo cô lại, không cho cô đơn độc bước vào bóng đêm không có lối quay về ấy.

 

Chúng gào thét trong tuyệt vọng, gọi tên cô:

 

“Về đi… cứu lấy chính mình đi, cứu lấy Trần Độ.”

 

“Trần Độ hình như đang bệnh.”

 

“Trần Độ sắp buông xuôi rồi.”

 

“Làm ơn cứu lấy anh ấy.”

 

“Nhưng mà tôi không có tâm nguyện gì hết, lấy gì mà hoàn thành?”

 

“Cô có.”

 

Chúng chính là chấp niệm của cô.

 

Những mảnh vỡ linh hồn gần như đã xé nát Thời Ly. Chúng điên cuồng giành giật, kéo lê, cố gắng lôi cô ra khỏi cơ thể Trần Độ, cố ép cô phải quay về.

 

“Về đi mà!”

 

“Cô mau cứu Trần Độ!”

 

“Trần Độ sắp không xong rồi!”

 

Nhưng ngay khoảnh khắc chúng gần như xé toạc được cô, Trần Độ chợt tỉnh lại.

 

Linh hồn Thời Ly đang dần rời khỏi cơ thể anh.

 

Cô thấy anh mở mắt ra, trong đáy mắt vẫn còn lẫn chút mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh táo.

 

“Trần Độ! Trần Độ! Em ở đây này!”

 

“Là em, Thời Ly đây!”

 

“Anh đừng làm gì cả… Em xin anh, chờ em một chút, đợi em…”

 

Thời Ly cố hét lên, linh hồn cô giãy giụa, ra sức muốn tiếp cận anh.

 

Nhưng ngay giây sau đó, một luồng lực vô hình từ kết giới trong căn hộ lại lần nữa kéo cô ra xa, đẩy bật cô ngược trở lại cái nơi mơ hồ, xa vời không thể chạm tới kia.

 

Thế giới trong mắt cô dần biến thành một mớ ánh sáng mờ nhạt - có Trần Độ, có giường bệnh, cô gái nằm trên đó, hành lang dài hun hút của bệnh viện, dòng người chen chúc, phố xá, xe cộ…

 

Thời Ly bỗng mở choàng mắt, đập vào mắt là bức tường trắng toát quen thuộc, là căn phòng cô đã quá quen - chính là căn hộ cũ.

 

Cô lại bị đưa về rồi.

 

Không được, Trần Độ vẫn còn ở đó.

 

Cô phải ngăn anh lại.

 

Thời Ly liều mạng lao về phía bức tường, muốn xuyên qua nó, nhưng kết giới lại một lần nữa hất cô ngược trở lại, sức mạnh ấy dữ dội đến mức gần như làm linh hồn cô tan rã, đầu óc cô đau như muốn nổ tung.

 

Ký ức vỡ vụn từng mảnh từng mảnh tràn ngập trong đầu, quá nhiều, quá hỗn loạn, như muốn ép nát cơ thể linh hồn cô, nhưng cô không cần thời gian để tiêu hóa chúng.

 

Chúng quá đỗi quen thuộc, như m.á.u thịt của cô, là một phần trong cô, hoà nhập hoàn toàn mà không hề có chút trở ngại.

 

Thời Ly ôm lấy đầu mình, gắng gượng dựa vào bàn học để giữ thăng bằng.

 

Trong lòng cô là một nỗi bi thương sâu hoắm như hố đen, nuốt trọn tất cả.

 

Mấy năm ở âm gian, thỉnh thoảng cô cũng nhìn lại cuộc đời mình, luôn có cảm giác thế giới này tê liệt đến mức ngột ngạt. Ngoảnh đầu nhìn lại hơn hai mươi năm sống ấy, dường như chỉ toàn là đau đớn và mờ mịt, chẳng có gì đáng để lưu luyến.

 

Như thể có một tấm màn bụi bặm bọc lấy cô.

 

Hóa ra là cô nhớ sai rồi.

 

Hóa ra, cho dù thế giới này có tệ hại đến đâu, cô vẫn cố chấp muốn được sống tiếp.

 

Cô không muốn rời đi hơn bất kỳ ai khác.

 

Bởi vì cô vẫn luôn chờ anh về nhà, và anh cũng đang dốc hết sức mình để quay về với cô.

 

Chờ đến khi anh về, họ sẽ kết hôn...

 

Thời Ly đau đớn cắn chặt khớp tay, mắt dán vào tờ tài liệu được in sẵn đặt trên bàn - trang giấy mà anh đã viết suốt rất lâu…

 

Hướng dẫn sinh tồn dành cho em.

 

"Thời Ly, khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã không còn ở đây.

 

Anh không biết khi nào em tỉnh lại, có thể đã là nhiều năm sau, có khi thế giới lúc ấy đã không còn giống như những gì anh từng biết. Nhưng anh tin rằng em nhất định sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.

 

Ngoài khoản chi phí điều trị và phục hồi, anh có để riêng cho em một ít tiền. Thẻ ngân hàng nằm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của em. Số tiền đó đủ để em sống vài năm mà không phải lo lắng, để em có thời gian tìm ra điều mà mình thật sự muốn làm.

 

Hai năm trước anh mua lại căn hộ này, anh hy vọng em có một chốn dừng chân vững vàng trong thành phố này. Dù sao khi một người có nơi để trở về, họ sẽ càng có dũng khí để đối mặt với những điều chưa biết trong cuộc sống.

 

Nếu cuộc sống sau này có điều gì khiến em cảm thấy khó thích nghi, hãy tìm chị gái anh. Chị ấy tên là Thư Vận, là bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện thành phố, chị ấy sẽ giúp em.

 

Thế giới này thay đổi nhanh lắm. Có thể khi em mở mắt ra, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên xa lạ, nhưng xin em đừng sợ.

 

Em là cô gái kiên cường, dũng cảm và lạc quan nhất mà anh từng gặp.

 

Anh hứa với em, những nỗi hoang mang và bất an này rồi sẽ trôi qua, tương lai nhất định sẽ ổn thôi.

 

Hãy sống thật tốt, chăm sóc bản thân mình.

 

Rồi em sẽ có một mái nhà, sẽ có người yêu thương em, sẽ lại dang tay ôm lấy thế giới này một lần nữa.

 

Hãy dũng cảm lên, bắt đầu cuộc sống mới của em nhé.

 

Đừng nhớ đến anh.”

 

 

 

— Trần Độ

 

Chỉ vỏn vẹn một trang giấy, vậy mà anh đã cân nhắc từng từ một, viết rồi xóa, sửa đi sửa lại suốt mấy ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi