NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

Anh Hắc mất đi sức lực, cả người tê liệt ngã xuống cửa xe, chậm rãi trượt xuống, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.

Thái Bỉnh Khôn che vết thương bị đâm trên bụng, trông thấy hai tay Thường Tương Tư vẫn đang nắm chặt con dao, cả người hoảng hốt mà dại ra, đứng lên, kéo Thường Tương Tư ra. Thường Tương Tư nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, cô nói: “Thái Bỉnh Khôn, chúng ta phải báo cảnh sát, gọi 110.”

Thường Tương Tư khôi phục lại khả năng nói chuyện, tư duy nhanh nhạy: “Tôi không thật sự muốn giết anh ta mà chỉ muốn ngăn cản hành vi bạo lực. Chúng ta lập tức tiến hành cấp cứu rồi đưa anh ta đến bệnh viện đi ——”

Thường Tương Tư dứt lời, định tiến lên kiểm tra vết thương của anh Hắc, Thái Bỉnh Khôn giữ chặt cánh tay cô, cô quay đầu lại, nhìn khuôn mặt dính máu của anh ta: “Sao thế?”

“Tương Tư, em đứng xa ra, để tôi đi kiểm tra.” Thái Bỉnh Khôn từ chối: “Anh ấy không phải người bình thường, rất nguy hiểm.”

“Tôi đi lấy hòm thuốc.” Thường Tương Tư tránh Thái Bỉnh Khôn chạy đi, vừa cử động mới thấy cơ bắp trên cánh tay đau nhức, hai đùi cũng run lên.

Thái Bỉnh Khôn chậm rãi đi tới bên người anh Hắc, thử ngồi xổm xuống thì bỗng thấy đau đớn, anh ta kéo áo khoác lên cúi đầu nhìn, dưới áo hoodie có rất nhiều vết thương đang không ngừng chảy máu. Anh ta cắn răng, tay lần xuống bụng rút cái tua vít đang găm vào người mình ra, không thèm nhìn mà ném sang một bên.

“Tiểu Thái, em không thể bỏ rơi anh như vậy được.” Anh Hắc nói đứt quãng: “Anh đều vì muốn tốt cho em ——”

Thái Bỉnh Khôn không dao động, duỗi tay dùng găng tay đập đập con dao đang ghim vào cổ gã ta, anh Hắc thở hốc vì kinh ngạc: “Tiểu Thái, chúng ta là anh em hai ba mươi năm, em không thể vì một ả đàn bà mà vứt bỏ tình cảm như thế. Đại ca biết em không để tâm đến bọn anh, mấy năm trước nghe theo em mà phân chia gia sản, nhưng trong lòng bọn anh đều không cam lòng, công việc làm ăn tốt đến vậy ——”

“Hiện tại đại ca đang ở bên ngoài, chẳng phải việc làm ăn cũng rất tốt ư?” Thái Bỉnh Khôn nói: “Không có em thì anh ấy vẫn còn có rất nhiều người đi theo hô mưa gọi gió. Tội gì phải dùng hết biện pháp bắt em trở về?”

“Chỉ có anh em ruột thịt mới hết lòng hết dạ.” Anh Hắc cố gắng dựa vào thân xe: “Dù anh em ta đánh nhau thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm. Kề vai chiến đấu, không lo bị đâm dao sau lưng, người ngoài lại khác ——”

Thái Bỉnh Khôn cười: “Anh Hắc, có phải các anh đều cảm thấy em khờ hay không? Lúc nào anh trai cũng lấy hai đứa bé ra ép buộc em, anh và anh Năm lại lấy đại ca ra ép buộc em, tưởng rằng em không dám ra tay tàn nhẫn với các anh đúng không?” Anh ta một tay mở túi đựng súng của gã lấy ra hai khẩu súng, một tay nắm lấy cán dao cắm sâu vào người anh Hắc, máu tươi nhuốm đầy tay anh ta, tiếng lưỡi dao cọ vào máu thịt nghe như tiếng thú hoang gặm con mồi: “Em vẫn nhớ hồi nhỏ ăn không đủ no, anh đã lén lấy bánh bao trong nhà ra đưa cho em; em cũng nhớ lúc mình vào thành phố học, mỗi tuần anh đều mang đồ ăn tới cho em; em lại càng nhớ anh vì giúp anh trai em mà chịu vài nhát dao ——”

“Tiểu Thái, anh cũng không quên.” Anh Hắc không dám giãy giụa, chịu đựng cơn đau: “Từ nhỏ em đã rất thông minh, mọi người đều thương em.”

“Nhưng các anh không thể coi em là công cụ làm việc được.” Tay Thái Bỉnh Khôn tiếp tục ra sức, độc ác nói: “Nếu các anh đã không đi con đường quang minh chính đại mà em đã tạo ra thì cũng đừng trách em tàn nhẫn không nể nghĩa tình ——”

“Tiểu Thái ——” Anh Hắc gắng gượng giơ một bàn tay lên chống vào ngực Thái Bỉnh Không: “Đừng quên hai đứa bé ——”

Trong cổ họng Thái Bỉnh Khôn phát ra tiếng tựa khóc lại tựa như cười: “Anh còn muốn lừa em ư? Tưởng em thật sự không biết à? Bọn trẻ đã chết ——”

Anh Hắc giật mình, hai mắt Thái Bỉnh Khôn đỏ lên.

“Thái Bỉnh Khôn, cậu đang làm gì thế?” Thường Tương Tư xách hòm thuốc đứng bên cạnh, càng nghe càng thấy không ổn đành ném hòm thuốc xuống kéo anh ta ra.

Thái Bỉnh Khôn đứng lên, nhìn anh Hắc đang hơi thở thoi thóp, bình tĩnh đẩy Thường Tương Tư ra, lấy khăn tay trong túi cẩn thận lau sạch những nơi Thường Tương Tư từng tiếp xúc rồi lại lau khô dao trên người gã ta.

Thường Tương Tư nhìn khuôn mặt tối tăm nhưng vô cùng kiên định của anh ta, trong lòng có dự cảm không ổn, tiến lên một bước: “Thái Bỉnh Khôn, đưa điện thoại cho tôi.”

Thái Bỉnh Khôn giương mắt nhìn cô, cô kiên quyết nói: “Không thể kéo dài, phải gọi cho 110 ngay.”

“Nếu cứu sống anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ mọi cách giết em.” Thái Bỉnh Khôn khẳng định: “Cả đời em cũng sẽ không thoát khỏi anh ấy đâu. Tôi không đưa điện thoại cho em, cứ để anh ấy chết ở đây là tốt nhất.”

“Tôi không thể để anh ta chết ở đây được.” Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn: “Không thể để anh ta chết trong tay tôi.”

“Tương Tư, chúng ta chỉ đang phản kháng, chính anh ấy tự tìm đến cái chết, không trách được ai.” Thái Bỉnh Khôn kiên trì: “Với em, với tôi, không có bất cứ liên quan gì cả.”

“Bỉnh Khôn, tôi không đồng ý với cách nói của cậu.” Thường Tương Tư lắc đầu, nhìn vết máu chưa khô trên tay mình: “Chế tài sử phạt anh ta thế nào là việc của pháp luật. Tôi là bác sĩ, đôi tay này của tôi dùng để cứu người chứ không phải dùng để giết người.”

“Cậu càng không thể để anh ta chết ở đây.” Thường Tương Tư nói: “Anh ta là người thân của cậu, vì tôi mà cậu để anh ta chết thì liệu trong lòng cậu có yên bình được không? Với tính cách của cậu, chắc chắn sẽ luôn băn khoăn day dứt việc này rất nhiều năm đúng chứ? Nếu không muốn để lại ám ảnh sau này, chúng ta nên cấp cứu, nên báo cảnh sát.”

“Tương Tư, pháp luật chẳng thể giải quyết được mọi vấn đề đâu.”

Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn, thở dài: “Bỉnh Khôn, Bạch Văn Nguyên đang truy bắt những người này. Những người này vì đe dọa cậu mà bắt tôi, trước mặt họ cậu lại bảo vệ tôi khiến tôi rất biết ơn. Tôi tin chắc rằng những kẻ nào để Bạch Văn Nguyên phải tự mình ra tay đã phạm lỗi không nhỏ, chỉ cần đầy đủ chứng cứ thì sẽ ngồi tù tám năm mười năm thậm chí là cả đời, sao tôi có thể gặp nguy hiểm được? Sự lo lắng của cậu không có ý nghĩa gì đâu.”

Thái Bỉnh Khôn không nhẫn nhịn nổi nữa: “Tương Tư, em không thể ngây thơ như vậy được. Bọn họ không chỉ có vài người mà là rất rất nhiều ——”

“Tôi càng không thể bởi vậy mà sợ hãi, vì việc tôi làm là chính xác.”

Thái Bỉnh Khôn đứng im tại chỗ, anh ta thấy trong mắt Thường Tương Tư lấp lánh ánh sáng, phản chiếu dáng vẻ hèn mọn chật vật của anh ta.

Thường Tương Tư thấy bản thân không thể thuyết phục anh ta, cô xách hòm thuốc đi đến bên người anh Hắc, anh Hắc gần như mất đi ý thức, nhìn cô cầu cứu: “Cô gái, cứu tôi ——”

“Anh đừng nói gì.” Thường Tương Tư ấn lên đầu vai gã ta, trông thấy trê cổ nhầy nhụa máu me, nhíu mày, nhanh chóng mở hòm thuốc tìm kéo, cồn và băng gạc.

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư nhanh nhẹn cắt quần áo của anh Hắc, dùng cồn và băng gạc rửa sạch miệng vết thương, ấn lên động mạch xung quanh cầm máu, băng bó cẩn thận. Động tác chuyên môn rất tốt, nét mặt bình thản, dường như không bị hiện thực tác động đến. Giờ phút này, trong mắt cô chỉ có bệnh nhân bị thương, không có tội phạm, không có kẻ thù, thậm chí đã không còn hận. Tuy nhiên, Thái Bỉnh Khôn biết cô có hận, nỗi hận của cô được sự dịu dàng bao trùm giấu sâu trong nội tâm, một khi bị châm lửa sẽ ồ ạt trút ra như mưa, tuyệt không quay đầu lại. Cô quá rõ ràng, mỗi một việc đều phân chia rạch ròi. Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ngày xuân không một gợn mây, màn trời trong xanh dựng trên dãy núi, máu bắt trên mặt đã khô cạn khiến anh ta thấy ngứa, chính vết máu này nhắc nhở rằng anh ta và cô không phải người cùng một đường.

Anh ta đỏ mắt, cởi găng tay da màu đen rách tả rách tơi để lộ bàn tay của mình. Tay trái bị dao cắt thương, vết thương trong lòng bàn tay vẫn còn chảy máu, tay phải lại trắng tinh, sạch sẽ thon dài, gần như không nhiễm một chút bụi bặm nào.

“Tương Tư, để tôi làm đi!” Thái Bỉnh Khôn thấy cô cử động vất vả duỗi tay hỗ trợ.

Thường Tương Tư chẳng ngẩng đầu lên: “Tôi ổn rồi, còn anh ta mất máu nhiều quá. Cậu gọi cấp cứu ngay đi, phải lập tức đưa vào bệnh viện truyền máu ——”

Thái Bỉnh Khôn duỗi tay mò vào túi áo của anh Hắc, lấy điện thoại ra mở khoá, sau khi do dự vài giây đành ấn xuống 110.

Thường Tương Tư thắt nút băng gạc cho anh Hắc, nghiêng đầu xem Thái Bỉnh Khôn ứng đối với những câu hỏi trong điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, rũ mắt chợt thấy lòng bàn tay trái của anh ta có vết thương rất sâu, nói: “Bỉnh Khôn, tay cậu bị thương rồi, tôi băng lại giúp cậu nhé?”

Thái Bỉnh Khôn gật đầu, đứng bên cạnh Thường Tương Tư, nhìn cô đặt hòm thuốc lên mui xe, cẩn thận dùng tăm bông chấm cồn rửa sạch giúp anh ta. Đau đớn làm anh ta rụt tay lại, Thường Tương Tư cúi đầu, sợi tóc lướt qua da anh ta, vừa nhẹ vừa ngứa.

“Đau không?”

Thái Bỉnh Khôn nhìn thấy được chính mình trong ánh mắt cô, lắc đầu: “Không đau.”

“Sao lại không đau cho được?” Thường Tương Tư nói: “Cậu không nên dùng biện pháp này để thoát khỏi anh ta.”

Thái Bỉnh Khôn cúi đầu chẳng nói gì, Thường Tương Tư không nhận được câu trả lời bèn ngẩng đầu nhìn, bỗng thấy khuôn mặt trắng như ngọc của anh ta ửng đỏ, dường như rất ngượng ngùng.

“Anh ấy quá nguy hiểm.” Thái Bỉnh Khôn ngồi xổm người, dùng khăn tay nhặt súng trên mặt đất lên, tháo sạch băng đạn.

Thường Tương Tư gật đầu, thở dài một hơi: “Bao lâu thì 110 đến?”

“Họ bảo bên này rất khó tìm, ít nhất phải nửa tiếng.”

“Chúng ta chờ ở đây đi!” Thường Tương Tư lau mồ hôi trên trán, đứng dậy cầm mấy viên thuốc trong hòm thuốc ra định đưa cho anh Hắc uống.

“Tương Tư, chúng ta nên đi thôi.” Thái Bỉnh Khôn dõi theo cô đút thuốc rồi đút nước cho gã ta.

“Vì sao?” Thường Tương Tư khó hiểu: “Chúng ta canh giữ ở đây giao người cho bác sĩ và cảnh sát xong mới đi được.”

Thái Bỉnh Khôn liếc nhìn khuôn mặt trắng xanh của anh Hắc: “Mạng anh ấy tốt, thế này không chết được đâu.”

Thường Tương Tư kinh ngạc lùi lại một bước, Thái Bỉnh Khôn tiến lên một bước, giam cơ thể Thường Tương Tư giữa anh ta và xe rồi bảo: “Tương Tư, tôi nói rồi, tôi chỉ cần em đi theo tôi một quãng đường.”

“Tôi không hiểu.” Thường Tương Tư bình tĩnh lại: “Vừa rồi tôi rất muốn hỏi nhưng không dám chọc giận anh Hắc nên phải nhịn. Vì sao anh Hắc nói muốn theo cậu chơi một trò chơi với Bạch Văn nguyên? Bạch Văn Nguyên đang truy bắt nhóm người anh Năm, đâu liên quan gì đến cậu, sao cậu lại liên hệ với anh ấy?”

Thái Bỉnh Khôn mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy khuôn mặt tràn đầy sức sống của Thường Tương Tư. Từ trước tới nay, Thường Tương Tư luôn trưng biểu cảm nghiêm túc bình tĩnh ra, ít lời lại kiên quyết, chẳng mấy khi đỏ mặt cao giọng nói như thế, điều này khiến anh ta cảm thấy rất thân thiết, không kìm được hỏi: “Tương Tư, em đang lo lắng cho anh ta ư?”

“Không, tôi lo lắng cho cậu.” Thường Tương Tư nói: “Bỉnh Khôn, tôi không biết cậu có quan hệ gì với anh Năm và anh Hắc, tham dự bao nhiêu, nhưng mà tôi cho rằng cậu không nên tiếp tục khiêu chiến pháp luật.”

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, trong đôi mắt vốn xinh đẹp sâu thẳm tràn ngập cảm tình, trên mặt Thường Tương Tư còn có máu khô chưa lau, song anh ta lại cảm thấy đẹp vô cùng. Nhất là khi sợi tóc cô bị gió thổi bay lất phất trước mặt, anh ta rất muốn được cô quan tâm thế này. Thái Bỉnh Khôn không kiềm chế được tình cảm trong lòng, dang tay ôm chặt lấy Thường Tương Tư, vùi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi thơm trên cơ thể cô.

“Cậu ——” Thường Tương Tư định đẩy ra.

“Tương Tư, em đối xử tốt với tôi thế này, tôi thật sự không có cách nào ——” Hai tay Thái Bỉnh Khôn siết chặt lấy hai cổ tay của Thường Tương Tư, giọng điệu từ dịu dàng trở nên lạnh lẽo: “—— cứ vậy mà thả em đi!”

Thường Tương Tư không kịp phản ứng, hai tay bị giữ chặt, cô gắng gượng tránh thoát mà không được, ngược lại làm vết thương đã băng bó trên tay Thái Bỉnh Khôn vỡ ra, tiếp tục rướm máu.

“Thái Bỉnh Khôn, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Thái Bỉnh Khôn không nói lời nào, một tay kéo cửa xe, lấy trong thùng đựng đồ sợi dây thừng ra quấn quanh hai cổ tay và hai tay của Thường Tương Tư, cô giãy giụa cũng chẳng không thoát. Bất chấp hình tượng, Thường Tương Tư dùng chân đá Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn dứt khoát trói chân cô lại, sau đó ôm cô đặt vào ghế phụ rồi dùng dây an toàn cột chắc.

“Thái Bỉnh Khôn, cậu điên rồi ——” Thường Tương Tư lạnh giọng: “Vì sao cậu cứ một hai phải khiến chính mình rơi vào vực sâu pháp luật, cậu không liên quan gì đến bọn họ cả, cậu có thể ——”

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, duỗi tay vuốt ve mặt cô: “Tương Tư, đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương đến em.”

Thường Tương Tư quay mặt đi, Thái Bỉnh Khôn cũng không để bụng, cầm cồn tới rửa sạch mặt cô rồi lại kiểm tra vết thương trên cổ cô có ổn hay không, xác nhận trên người cô có chỗ nào nguy hiểm không. Trong lúc làm những việc trên, nét mặt Thái Bỉnh Khôn rất đỗi dịu dàng, dường như đang nâng niu món đồ quý giá của mình. Anh ta kéo tay Thường Tương Tư, không màng sự phản kháng của cô mà lau sạch tro bụi và vết máu, ngón tay cái của anh ta vuốt ve mu bàn tay của Thường Tương Tư: “Tương Tư, tay của em không nên dính mấy thứ này.”

Thường Tương Tư trừng Thái Bỉnh Khôn, anh ta cười một tiếng, đứng dậy đóng cửa xe.

Trong lòng Thường Tương Tư vừa tức vừa lo, ngó ra ngoài thăm dò, chợt thấy Thái Bỉnh Khôn lẳng lặng kéo anh Hắc tới bên đường, đặt điện thoại xuống bên cạnh gã ta, cẩn thận rửa sạch máu trên thân xe, tìm được tua vít rơi cách đó không xa. Anh ta móc khăn tay lau con dao cắm trên cổ anh Hắc lần nữa rồi đặt tay mình vào nắm chặt vài cái, cuối cùng anh ta tiếp tục làm vậy với tua vít, in lại dấu vân tay của bản thân.

Hết chương 55

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi