NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

Tưởng Xương Tuấn lái xe chạy như bay, trên đường đi Bạch Văn Uyên không ngừng liên lạc với Bạch Văn Nguyên, anh ấy rất ngạc nhiên trước việc Bạch Văn Nguyên muốn đích thân đến. Người Bạch Văn Nguyên muốn bắt có quan hệ với Thái Bỉnh Khôn, có lẽ cũng đang ở Văn Sơn. Hai người phối hợp với các đơn vị, cuối cùng cũng nhận được sự hỗ trợ từ đồn công an Văn Sơn, bên đó chào hỏi với viện trưởng bệnh viện rồi lấy được toàn bộ tài liệu xe trong danh sách đăng ký. Sau khi kiểm tra sàng lọc đã tìm ra được hai chiếc Iveco, một chiếc sáng sớm nay được phái đi Bình Thành đón một vị khách, một chiếc khác được phái đi làm việc công nhưng không viết cụ thể nội dung việc đó là gì.

Hai người đặt trọng điểm vào chiếc Iveco đi làm việc công kia, được biết ngọn núi đằng sau bệnh viện còn có một khu nghỉ dưỡng nhỏ, nơi đó có suối nước nóng và khách sạn để du khách dừng chân. Bệnh viện và khu nghỉ dưỡng cùng thuộc một tập đoàn, cùng chung tư liệu khách hàng, đôi khi sẽ cho nhau mượn xe, xe đi làm việc công đó đã được nhân viên của khu nghỉ dưỡng mượn, cụ thể làm việc gì thì không hỏi. Bạch Văn Uyên yêu cầu cung cấp tư liệu nhân viên khu nghỉ dưỡng mượn xe, bệnh viện chỉ cho họ tên và số điện thoại nhưng lại cung cấp được một tin tức khác, bệnh viện còn có một chiếc xe phổ thông màu bạc cho bạn của viện trưởng mượn vẫn chưa thu về, người bạn này tên là Thái Bỉnh Khôn.

Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn liếc đối phương, cảm giác đã tìm được manh mối quan trọng.

Sau khi gửi tư liệu tương quan về hai chiếc xe trong các anh em lập chốt chặn đường, Bạch Văn Uyên mới rảnh rỗi kể lại ngọn nguồn cho Tưởng Xương Tuấn.

“Theo lời anh kể thì Thái Bỉnh Khôn chính là con trai nhỏ nhà mua cô của Thường Tương Tư trước đây, cậu ta hắn nhớ mãi không quên cô ấy, cho dù xa cách mười mấy năm vẫn kiên trì tìm tới ư?” Tưởng Xương Tuấn khó tin: “Cái gì vậy trời?”

Bạch Văn Uyên buông tay: “Ai biết được? Diện mạo cậu ta thay đổi, tên cũng được sửa, Thường Tương Tư còn chẳng nhận ra, may mà anh tôi luôn nghi ngờ. Sáng sớm nay cầm được chứng cứ vô cùng xác thực nên định liên lạc với Thường Tương Tư nhắc cô ấy phải đề phòng người này, nào ngờ Thái Bỉnh Khôn lại là người nghe máy. Anh tôi cảm thấy Thường Tương Tư đã xảy ra chuyện bèn bảo tôi lập tức tới tìm người, quả nhiên ——”

“Anh trai anh và Thường Tương Tư?” Tưởng Xương Tuấn nghi ngờ: “Sau lại yêu đương?”

Bạch Văn Uyên xoa miệng, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng là nghiệt duyên!”

“Thế cho nên Thái Bỉnh Khôn mới khiêu khích anh trai anh, cho rằng anh ấy không đủ quan tâm Thường Tương Tư, không thực sự yêu cô ấy, không xứng ở bên cô ấy. Sau đó muốn chơi trò chơi này, lấy điều này để chứng minh cái gì đây?” Tưởng Xương Tuấn một bên lái xe, một bên liếc sang Bạch Văn Uyên: “Lấy điều để chứng minh cậu ta yêu Thường Tương Tư hơn anh trai anh ư?”

Bạch Văn Uyên cười gượng hai tiếng, vỗ tay vào đùi: “Hình như là như vậy.”

“Rồi bày trận lớn như thế chỉ vì tranh giành tình cảm sao?” Tưởng Xương Tuấn không muốn tin, chẳng phải anh ấy không quan tâm tới Thường Tương Tư mà là với tư duy của người bình thường thì chẳng giải thích được chuyện này: “Sao tôi cứ cảm giác rằng có lẽ cậu ta chỉ mang Thường Tương Tư đi chơi đâu đấy thôi? Chúng ta lo lắng đề phòng cả ngày, không cần thiết phải như vậy chứ?”

Bạch Văn Uyên lắc đầu: “Không phải tranh giành tình cảm, kẻ anh tôi muốn bắt là một người anh em thân thích của Thái Bỉnh Khôn. Cậu ta thì khá kỳ lạ, rắp tâm thực sự bất chính. Cậu ta dùng thân phận này tiếp cận Thường Tương Tư không phải chuyện tốt.”

Hai người xuống cao tốc, đồng nghiệp lập chốt chặn đã phản hồi, sau khi kiểm tra video giám sát sáng sớm nay thì phát hiện có chiếc Iveco trong tư liệu từng qua lại, hiện đã quay trở về Văn Sơn. Khi Iveco quay về không lâu thì xe phổ thông màu bạc cũng theo sát xuống cao tốc rồi đi thẳng đến Văn Sơn. Nhưng mà sau khi hai chiếc xe đều quay về Văn Sơn thì lại không có bất cứ dấu hiệu nào thể hiện chúng từng lên cao tốc.

“Chắc chắn còn ở trong bệnh viện, chúng ta hoàn toàn có thể đuổi kịp.” Bạch Văn Uyên rất lạc quan: “Chúng ta luôn đi trên đường, không chậm trễ dù chỉ một phút.”

Tưởng Xương Tuấn lái xe vào đường chính, đột nhiên nói: “Không lên cao tốc cũng chưa chắc là không lên núi nhỉ? Bên Văn Sơn xem như thống trị khá tốt, vì phát triển kinh tế vùng núi mà chính phủ đã đầu tư rất nhiều để xây dựng đường núi cho xe ra vào, dưới đường núi chính là quốc lộ thông thoáng.”

“Đệch!” Bạch Văn Uyên nóng nảy: “Thế này thì biết canh chừng kiểu gì được?”

Tưởng Xương Tuấn bị lây sự sốt ruột của Bạch Văn Uyên mà lái xe chạy như bay tới đầu đường bệnh viện, theo chỉ dẫn của người dân trực tiếp đi lên núi. Đường núi quanh co, quả nhiên trông thấy những công trình đứng sừng sững trong núi, người đi lại thưa thớt trên bậc thang. Hai người chuẩn bị dừng xe tại bãi đỗ xe, bảo vệ của bãi lại nói: “Hôm nay trên núi không mở cửa, các anh trở về đi!”

Bạch Văn Uyên ló đầu ra ngoài: “Sao lại không mở cửa? Chúng tôi đã đi rất xa mới tới đây.”

“Tôi không biết, ông chủ thông báo vậy.” Bảo vệ không thèm ngẩng đầu lên.

Tưởng Xương Tuấn mở cửa xe đi xuống, tìm điếu thuốc đưa qua rồi cười nói: “Ông ơi là thế này. Tôi có đứa em gái cơ thể yếu ớt, bác sĩ dặn nên tìm một nơi thích hợp để dưỡng sức, sau đó đề cử tới chỗ này. Chúng tôi lên đây chủ yếu là muốn xem xem có thích hợp hay không, nếu được thì chiều nay sẽ đưa cô bé tới. Ông xem ——”

Ông ta nhận lấy điếu thuốc, lắc đầu nói: “Thật sự không mở cửa đâu.”

Bạch Văn Uyên huýt sáo với Tưởng Xương Tuấn, anh ấy quay đầu lại nhìn, Bạch Văn Uyên ra hiệu anh ấy lên xe xuống núi.

Trở lại xe, quay xe ra khỏi núi, Bạch Văn Uyên khẳng định: “Chắc chắn đã có chuyện xảy ra.”

Hai người đang quay đầu chợt trông thấy bên sườn núi có mấy chiếc siêu xe màu đen lao ra. Chiếc xe đi đầu liên tục ấn còi, tài xế ló đầu ra chửi mấy câu giục hai người nhanh chóng nhường đường. Tưởng Xương Tuấn cũng coi như là nhân vật tiếng tăm ở huyện Bắc Bộ, trong lòng tức giận nên cứ dừng xe giữa đường, bình tĩnh đánh lái quay đầu. Trong tiếng còi xe ầm ĩ, anh ấy chậm rãi xoay bánh, chậm rãi quay thẳng thân xe, chậm rãi nhích sang bên, còn ngó đầu ra giơ ngón giữa với hàng xe đằng sau.

Chiếc siêu xe đi đầu mở cửa, tài xế chạy ra, nét mặt hung dữ: “Mày muốn chết à? Có biết lái xe không đấy? Mau cút ngay, đừng để ông chủ bọn tao phải ra mặt.”

Tưởng Xương Tuấn giương mắt nhìn tài xế, bình tĩnh đáp: “Tao không biết lái xe cũng không cút được, nếu không mày làm mẫu trước đi?”

Tài xế quơ quơ nắm đấm, duỗi tay định đi kéo cửa xe, đúng lúc ấy Bạch Văn Uyên rút điện thoại ra chụp ảnh tài xế rồi lại quay đầu chụp dàn siêu xe kia, sau đó cười với tên kia: “Muốn đánh nhau à? Ai sợ ai?”

Phía sau lại có người đi tới, đập một phát vào đầu tài xế: “Lúc nào rồi mà mày còn lao nhao ở đây? Anh Năm đang vội về nhà làm việc đấy!”

Tài xế vội vàng xin lỗi, sau đi lên nói với Tưởng Xương Tuấn: “Người anh em, đắc tội rồi, các anh có thể đỗ sang một bên nhường cho chúng tôi đi trước không, trong nhà đang có việc gấp.”

“Nhà ai mà chẳng có việc gấp chứ?” Tưởng Xương Tuấn lười biếng đáp trả: “Tôi cũng đang vội đi tìm em gái đây!”

“Đúng rồi!” Tên đó lấy gói thuốc lá ra chia cho mỗi người một điếu, gương mặt tươi cười: “Chúng ta đừng so đo với nhau, anh em cả mà ——”

Bạch Văn Uyên cúi đầu nhìn ảnh: “Người anh em, đừng tranh chấp với họ nữa, nhường đường thôi.”

Bấy giờ Tưởng Xương Tuấn mới miễn cưỡng khởi động xe, tấp vào lề đường.

Từng chiếc xe đi qua, hai người chống lên cửa sổ ngồi xem, chiếc xe cuối cùng mở cửa sổ đi qua, trên ghế sau có hai tên mặt mũi bầm dập nằm, dường như nhận ra ánh mắt của Tưởng Xương Tuấn và Bạch Văn Uyên nhìn về phía này bèn nâng cửa sổ lên. Tưởng Xương Tuấn chậc một tiếng: “Đại ca xã hội đen ra ngoài thị phạm, trước hô sau thủ ——”

Bạch Văn Uyên nghe vậy chợt giơ điện thoại lên chụp toàn bộ biển số xe của đoàn xe đi phía trước.

“Sao thế? Chụp cái này làm gì?”

“Chẳng phải anh vừa nói là đại ca xã hội đen ra ngoài sao?” Bạch Văn Uyên không hề ngẩng đầu lên: “Anh trai tôi tới Bình Thành để điều tra một vụ án. Vừa rồi anh ấy nói rằng kẻ bị truy bắt ở Văn Sơn, biết đâu lại chính là những tên đó thì sao, tôi chụp lại để anh ấy nhận diện. Đúng rồi, ban nãy có phải tên kia nhắc đến ai đó tên là anh Năm phải không?”

“Người thường sẽ không đủ can đảm bắt cóc người giữa ban ngày ban mặt, ngược lại bọn lành nghề thì có thể, nhất là những ai có chỉ số thông minh cao.” Bạch Văn Uyên ngậm điếu thuốc vào trong miệng rồi bật lửa, rít một hơi dài: “Tên kia bình tĩnh như thế, có khi là ——”

Bạch Văn Uyên còn chưa nói hết suy đoán của mình thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, người gọi là Bạch Văn Nguyên.

*****

Bạch Văn Nguyên cúp điện thoại của Thái Bỉnh Khôn rồi quay sang nói với Tiền Vệ: “Cậu có bắt được định vị không?”

“Không ạ, thời gian nói chuyện quá ngắn nên không kịp.” Tiền Vệ đáp: “Cậu ta bảo sao.”

“Cậu ta bảo cậu ta biết chúng ta đang bắt Ngô Kiến Quốc.” Bạch Văn Nguyên bóp trán: “Xem ra giữa cậu ta với Ngô Kiến Quốc luôn có liên hệ chặt chẽ, hơn nữa, cậu ta nói cho tôi biết rằng Ngô Kiến Quốc sẽ chạy trốn về phía Tây Nam.”

“Cậu ta định dẫn dắt anh đuổi theo gã ư?”

“Chỉ sợ là như vậy.”

“Vậy anh ——”

“Đi theo tư duy của cậu ta tất sẽ bại.” Bạch Văn Nguyên chống cằm: “Chúng ta thử to gan giả thiết thế này, nếu, Thái Bỉnh Khôn là một thành viên của tổ chức ngầm thì vì sao cậu ta lại muốn bại lộ dưới tầm mắt của tôi?”

“Trừ phi cậu ta có thể chắc chắn rằng dẫu có bại lộ thì chúng ta cũng sẽ không tìm được bất kỳ chứng cứ gì chứng minh cậu ta có liên quan đến kinh tế hoặc phạm tội cùng với Ngô Kiến Quốc.”

Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Cho dù Thái Bỉnh Khôn nói thật hay nói dối, đi hướng Tây Nam hay hướng Đông Bắc thì cũng chỉ có một sự thật, Ngô Kiến Quốc muốn chạy trốn. Ngô Kiến Quốc chẳng vận dụng các mối quan hệ của mình, không còn đường đi nên chỉ còn nước chạy trốn. Điều này chứng tỏ gã đã bỏ cuộc đồng thời từ bỏ đường dây của mình. Vì sao lại từ bỏ? Vì muốn bảo vệ thứ quan trọng hơn, không muốn bị phát hiện ư?”

Tiền Vệ nghi ngờ: “Sếp Bạch, anh cho rằng Ngô Kiến Quốc còn có người đứng đằng sau á?”

“Đúng vậy.” Bạch Văn Nguyên nói: “Hiện giờ chúng ta không có tư liệu gì về đại ca Thái, nhưng tôi không tin rằng với tính cách hung ác của gã lại hô mưa gọi gió thua xa đàn em của mình. Chẳng qua còn đường dây khác của gã vẫn chưa bị chúng ta phát hiện mà thôi.”

“Nếu vậy hiện tại ——”

Bạch Văn Nguyên suy nghĩ một lúc, cười ha ha: “Chúng ta lại tiếp tục đặt giả thiết, nếu Thái Bỉnh Khôn không phải thành viên của tổ chức ngầm thì tại sao cậu ta lại để lộ bản thân đã biết việc chúng ta có hành động với Ngô Kiến Quốc chứ?”

Tiền Vệ nhìn Bạch Văn Nguyên, muốn nói lại thôi.

“Nói đi!” Bạch Văn Nguyên mở miệng: “Đừng dông dài ——”

“Chẳng phải còn có bạn gái của anh sao?”

Bạch Văn Nguyên đột nhiên bật cười: “Cậu ta luôn giấu giếm thân phận để ở bên Tương Tư, lúc nào cũng cảnh giác với tôi. Khi tôi vạch trần cậu ta trong điện thoại, dù cậu ta không ngạc nhiên nhưng tự dưng lại muốn mang Tương Tư đi. Rõ ràng là cậu ta rất để ý tới thân của mình! Cậu ta không muốn Tương Tư biết đến quá khứ của bản thân, bởi cậu ta hiểu một khi Tương Tư biết thì cô ấy sẽ không cho cậu ta lại gần với bất kỳ lý do gì.”

“Cậu ta với anh trai không phải người cùng một đường.” Bạch Văn Nguyên thoáng im lặng rồi lại nói: “Năm xưa, Thái Bỉnh Khôn từng nói sẽ thả cho chúng tôi đi. Lúc bị tôi bắt được, cậu ta không hề la hét gọi người khác đến. Nếu giả thiết cậu ta chỉ là người chứng kiến mà không tham dự, cậu ta làm vậy chỉ để đánh lạc hướng tôi, giành thêm thời gian được ở bên Tương Tư?”

Tiền Vệ nói: “Nếu là cà dòng họ phạm tội thì chưa chắc cậu ta đã không tham dự.”

“Được rồi, vậy giả thiết cậu ta tham gia phạm tội, song cậu ta chắc chắn dẫu bản thân bại lộ thì  chúng ta cũng không tìm được cách nắm thóp.” Ánh mắt Bạch Văn Nguyên dần trở nên kiên định: “Cậu ta biết Ngô Kiến Quốc đã bị bỏ rơi nhưng không hề giúp gã mà ngược lại dẫn đường cho tôi đuổi bắt gã.”

Bạch Văn Nguyên rơi vào trầm tư, Tiền Vệ không dám quấy rầy anh, nếu anh ta gặp phải tình huống như vậy nhất định sẽ chẳng đủ bình tĩnh để suy ngẫm như anh.

“Tuy nhiên, vì sao cậu ta lại muốn dẫn đường cho tôi đuổi theo gã? Thời gian này ——” Bạch Văn Nguyên giơ tay nhìn điện thoại, mở số điện thoại của Thường Tương Tư ra, suy nghĩ một lát rồi gọi đi, vẫn không có người nghe mãi cho đến tự cúp máy. Anh bất giác muốn xác nhận lại vị trí điện thoại của Thường Tương Tư lần nửa, nơi hiện ra không ngờ lại ở Văn Sơn, anh hoảng hốt lập tức ngồi thẳng dậy, tay run rẩy.

Bạch Văn Nguyên vội tìm số của Bạch Văn Uyên rồi gọi đi: “Văn Uyên, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở trên đường đi vào khu nghỉ dưỡng sau núi Văn Sơn.” Bạch Văn Uyên nói: “Anh, bên này em chụp được mấy bức người trong xe có lẽ liên quan đến kẻ anh đang bắt. Em nghe thấy người ta nói anh Năm đang vội vã về nhà làm gì đó, anh xem ——”

“Em gửi ảnh sang đây cho anh ngay, mặt khác ——” Bạch Văn Nguyên híp mắt: “Định vị điện thoại của Tương Tư đang ở Văn Sơn.”

“Sao có thể thế được?” Bạch Văn Uyên khó tin: “Chẳng lẽ cậu ta không chạy?”

“Có lẽ là dùng điện thoại của Tương Tư để đánh lạc hướng, em lập tức tìm theo định vị đi.” Bạch Văn Nguyên ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: “Em thử tìm lại xem trên xe các em có điện thoại của Thường Tương Tư không.”

Hết chương 56

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi