NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

Thường Tương Tư trằn trọc đến hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ được. Cô nhớ lại mấy năm trước, Bạch Văn Nguyên cũng từng nói vậy với cô, anh bảo muốn mang cô tới gặp ông nội, song cuối cùng lại chẳng gặp được. Giống như đang chơi trò chơi vậy, lần đầu tiên bị kẹt ở một vị trí, hiện tại chơi lần thứ hai lại gặp vị trí bị kẹt đó. Cô không còn lo lắng trước việc đi gặp ông nội nữa, vậy thì tại sao cô còn không ngủ được? Với Bạch Văn Nguyên, cô đã không còn tâm tư lo được lo mắt như trước đây, cô nên bình tĩnh mới phải.

Quá nửa đêm, cô thực sự thả lỏng tâm tình chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt đã trông thấy ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào, đồng thời nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chờ em một tí!” Thường Tương Tư cao giọng hô, sau đó vội vã rời giường mở cửa rồi chui vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu.

“Sao thế?” Bạch Văn Nguyên xách theo hai túi đồ ăn sáng vào cửa, trông thấy ai kia không thèm quan tâm đến mình, còn khóa cứng cửa phòng vệ sinh: “Đâu phải anh chưa từng nhìn bộ dáng mới tỉnh ngủ của em, trốn làm gì?”

Thường Tương Tư một bên đánh răng, một bên xem hai cái quầng thâm mắt trong gương, nhả bọt đáp: “Xấu ——”

Bạch Văn Nguyên dở khóc dở cười, mang bát đũa ra, để sữa đậu nành, bánh bao và quẩy lên bàn.

Thường Tương Tư rửa mặt xong, lấy đồ trang điểm đã lâu chưa động đến dặm ít phấn che dấu vết dưới hai mắt, bấy giờ mới chịu đi ra ngoài.

“Trông em xinh đẹp thế còn gì?” Bạch Văn Nguyên nhìn cô đi ra, huýt sáo: “Khá ấn tượng về mặt hình ảnh đấy.”

Thường Tương Tư ngồi xuống đối diện với Bạch Văn Nguyên, cảm giác trang điểm ăn sáng không mấy tự nhiên, cô cầm sữa đậu nành và bánh bao nấm hương lên: “Hôm nay em lái xe nhé!”

“Không cần.” Bạch Văn Nguyên từ chối: “Anh thuê tài xế tới lái rồi, hai đứa mình ngồi sau nghỉ ngơi là được.”

“Tài xế?”

“Ừ!” Anh cười nói: “Chủ yếu là sợ em nghe được tin gặp ông nội anh mà căng thẳng quá, bất cẩn lái xe xuống cống thì sao?”

Mặt Thường Tương Tư đỏ như máu, xấu hổ vì bị vạch trần tâm tư, cô bưng sữa đậu nành nên uống một ngụm nhằm che giấu.

Bạch Văn Nguyên một bên nhìn Thường Tương Tư cười, một bên há miệng ăn sáng, đột nhiên nói: “Tương Tư à, cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng ăn trên một cái bàn, thật chẳng dễ dàng.”

Hai người ăn xong bữa sáng, Thường Tương Tư lấy cái túi nhỏ đựng đồ dùng và quần áo rồi xuất phát. Xe của Bạch Văn Nguyên đỗ dưới tầng, thực sự có tài xế đang chờ, hai người thoải mái chui vào ghế sau.

“Hôm qua em đã liên lạc với thầy Chung, thầy rất ủng hộ với ý nghĩ của em.” Thường Tương Tư dựa lưng vào ghế: “Thầy cho em số điện thoại của hai giáo viên khác, họ hẹn em chiều nay tới gặp. Đến nơi thì em tới trường trước, anh ngồi ngoài chờ em nhé.”

Bạch Văn Nguyên cầm tay cô: “Ừ.”

“Đi gặp ông nội anh mà cứ mang theo tay không thế này à?” Thường Tương Tư nghiêng đầu nhìn anh: “Ông nội thích gì?”

“Ông anh chẳng thiếu gì đâu, nếu bảo thích ——” Bạch Văn Nguyên ngẫm nghĩ một lúc: “Ông thích chơi cờ, uống trà, nói chuyện với con cháu. Quà cáp anh đã chuẩn bị sẵn, giờ đang để trong cốp kìa, đến lúc đó em ngồi trò chuyện với ông là được.”

“Nói gì cũng được hả?”

“Đương nhiên, ông nội của anh tiếp nhận được nhiều thứ lắm.”

“Lần này ông muốn gặp em ư?” Thường Tương Tư không tin: “Anh lại giở trò gì đúng không?”

“Em nói vậy là không đúng rồi.” Bạch Văn Nguyên đáp: “Đây không phải là giở trò mà là nhân kẽ hở thì chen vào, đây là cách tiếp cận chiến lược, hiểu không?”

“Vậy là ông nội không biết em tới chứ gì?” Thường Tương Tư nhận được đáp án mà mình muốn.

“Tương Tư ——” Bạch Văn Nguyên trông bộ dáng suy ngẫm của Thường Tương Tư thì thoáng thấp thỏm: “Em không vui à?”

“Không phải không vui.” Cuối cùng Thường Tương Tư vẫn quyết định thẳng thắn: “Em hơi căng thẳng, lo rằng bản thân chưa đủ tốt nên có lẽ sẽ không đạt được hiệu quả mà anh muốn.”

Bạch Văn Nguyên cúi đầu liếm nhẹ một cái vào mu bàn tay cô: “Em đừng lo lắng, để anh kể em nghe về ông nội của anh được không?.”

“Được ạ.”

“Khi anh bắt đầu có ký ức về ông nội là khoảng năm mười một tuổi. Trước đó, anh đi học theo bố mẹ, về sau công việc của họ đều bận rộn, nhất là mẹ anh còn phải nuôi em gái nên anh gần như chỉ sống với giúp việc và thư ký. Vì không phải con cháu nhà mình nên họ không dám làm gì anh. Dù ở trường anh có bướng bỉnh, đánh nhau, lười học thế nào thì họ cũng chẳng có biện pháp quản lý. Anh thì không có bạn bè gì, mỗi lần vừa làm quen được với các bạn thì lại chuyển đi nơi khác, học trường mới, làm quen với người mới. Thành tích học tập của anh lúc đấy vô cùng tệ, bố mẹ anh không có mặt mũi tới họp phụ huynh, nhất là người có lòng tự trọng cao như mẹ anh lại càng khó chấp nhận con trai mình kém hơn người khác. Bà ấy thấy nếu cứ để anh tiếp tục như thế thì e là sau này thi lên cấp hai sẽ không đỗ vào trường tốt, bèn lặn lội xa xôi đưa anh và em gái về thành phố B gặp ông nội ——”

“Mẹ anh xin sự giúp đỡ của ông, bảo rằng nếu để anh tiếp tục phát triển như vậy thì sau này sẽ không có tương lai. Chẳng thà để anh ở thành phố B cho ông giám sát, cho dù sau này không có tương lai thì cũng có thể đảm bảo không hỏng.” Bạch Văn Nguyên thở dài: “Lúc đấy, anh rất ghét cách hành xử này của mẹ, vả lại cũng không thích ông nội. Ông vẫy tay với anh, anh lại làm mặt xấu đáp trả, chỉ coi ông là người cai ngục giam anh.”

“Ông nội vốn không đồng ý, trên anh còn mấy ông anh họ, dưới lại có mấy người em họ, họ hàng xa thì cả một đống, nếu ông nuôi anh thì thật không công bằng với người khác. Lúc nhỏ anh không suy xét được những thứ này, chỉ muốn nghịch ngợm gây sự làm ông ghét anh, nếu ông ghét thì chắc chắn sẽ không giữ anh lại nữa. Thế là anh chạy ra sân giết sạch hồ cá vàng ông nuôi. Bảo vệ và thư ký chẳng làm gì được anh, anh xách cá chết ném khắp nơi, còn dụ mèo nhà hàng xóm sang để cắt râu.”

Bạch Văn Nguyên bật cười: “Sự việc xảy ra, mẹ muốn tới bắt anh, nhưng mà bà ấy chẳng đuổi kịp. Anh trèo tường, đứng trên nóc nhà nói rằng nếu mẹ bỏ rơi anh ở đây thì anh sẽ nhảy xuống. Mẹ anh tức giận, có lẽ cảm thấy quá mất mặt bèn quay người rời đi.”

Thường Tương Tư cười khẽ, bà Bạch lúc trẻ cũng thật thú vị.

“Khi đó, anh ngẩn hết cả người luôn, bà ấy cứ thế đi, để mặc anh trên nóc nhà thì xấu hổ biết bao? Mặc dù nhỏ nhưng cũng có mặt mũi, đương nhiên không thể lùi bước. Ông nội nhìn anh và mẹ giằng co, ông không nói lời nào mà chỉ cười tủm tỉm nhờ bảo vệ mang thang tới, ông bò lên ngồi trên đầu tường với anh. Tới giờ ăn cơm, anh không ăn, ông nội bèn bưng bát cơm ngồi ăn ngon lành bên cạnh, chẳng khuyên anh lấy một câu. Đến khi anh đói không chịu nổi nữa thì ông mới hỏi, lúc anh trèo tường có nghĩ tới tình huống này không? Anh lắc đầu, ông liền nói, thế là không được rồi, muốn đánh giặc sao lại không chuẩn bị phương án dự phòng chứ?”

“Ông giải thích, tường nhà mình có ba tầng mà bên dưới lại phủ cỏ, cho dù nhảy xuống thì nhiều nhất chỉ ngã gãy chân chứ không chết được. Cho nên, thứ nhất, nếu anh muốn dọa mẹ thì đã chọn sai địa phương. Thứ hai, cách dọa không đúng, dẫu anh làm thế này cũng chẳng mang lại ảnh hưởng gì đến mẹ, họ đâu cảm giác được cái đau và đói. Giết địch 0 mà tự tổn hại 90 thì mình thiệt chứ ai thiệt. Thứ ba, anh chỉ có địch chứ không có đồng đội. Ở nơi xa lạ tự khai chiến, chiến bại mà không có người ra cứu viện thì kết quả là ngỏm tại chỗ rồi. Bây giờ không lên cũng không xuống được, còn bị đói bụng, vừa mệt vừa lỗ đúng không?”

“Ông hỏi anh, có muốn học cách đánh thắng trận không? Anh đáp muốn, thế là rơi vào bẫy của ông rồi.” Bạch Văn Nguyên cười lắc đầu: “Ông mời võ cảnh biết võ tới dạy anh, mỗi ngày anh đều phải chạy, đứng tấn, nào còn sức để gây rối nữa? Đợi đến khi anh lấy lại tình thần thì đã ở thành phố B một hai tháng, có muốn phản kháng thì đã chậm. Nhưng một ông già lại đi lừa một đứa trẻ như thế là sai, anh quyết định phản kích ——”

“Tinh lực của anh cũng dồi dào quá nhỉ? Trong đầu toàn nghĩ cái gì không?”

“Bây giờ trong đầu nghĩ toàn là em, em có muốn xem không?” Bạch Văn Nguyên tiến đến bên người Thường Tương Tư, hôn một cái vào mặt cô, cô đẩy ra, khẽ bảo: “Có người khác ——”

Không phải từ chối.

“Anh nhất định phải làm lão già kia biết sự lợi hại của anh, không thể bị lão dắt mũi được. Do đó, đầu tiên anh đã quan sát để tìm ra nhược điểm của ông. Cuộc sống hàng ngày của ông rất có quy luật, 6 giờ sáng thức dậy, đi dạo khoảng một tiếng thì ăn sáng. Ăn sáng xong thì đọc sách báo chừng hai tiếng, sau đó ra sân chăm sóc cá mới nuôi và hoa cỏ. Ăn trưa xong thì ngủ một tiếng, sau đó sang nhà hàng xóm chơi cờ. Buổi tối không ăn cơm mà ăn chút trái cây, cùng anh xem thời sự, làm bài tập đến đúng 9 rưỡi thì lên giường đi ngủ. Nếu anh muốn đánh bại ông thì phải ra tay ở phương diện ông am hiểu nhất, đó là nuôi cá và chơi cờ ——”

Thường Tương Tư nhịn cười, Bạch Văn Nguyên trừng cô một cái: “Em đừng cười, khi đó anh thật sự nghiêm túc đấy.”

“Cuối cùng anh có thắng không?”

Bạch Văn Nguyên thở dài một hơi, đáp: “Đúng là gừng càng già càng cay. Anh mù quáng tự hành hạ một năm, rốt cuộc phát hiện khó mà làm được trong khoảng thời gian ngắn bèn tập trung vào học tập. Chi ít ở phương diện này anh hiếu thắng hơn ông ——”

“Có triển vọng đấy!”

“Tóm lại, ông nội của anh là một người nhiều mưu mô nhưng cũng là một người già có lý lẽ. Chỉ cần dùng biện pháp thích đáng thì ắt sẽ đả động được đến ông.”

“Anh định dẫn em đi gặp ông để chuẩn bị nói lý sao?”

“Em đi thì khỏi nói, bản thân em chính là một cái lý tốt đẹp hiện ra trước mắt ông rồi.”

Thường Tương Tư gật đầu, một lúc lâu sau lại hỏi tiếp: “Ông nội anh vô cùng coi trọng lợi ích gia tộc đúng không? Nếu lý lẽ anh nói với ông trái ngược với quan điểm của ông thì dù lý lẽ đó có tốt đẹp đến đâu cũng sẽ vô ích.”

“Đúng!” Hai mắt Bạch Văn Nguyên sáng rực: “Em nói rất đúng.”

Thường Tương Tư không hiểu Bạch Văn Nguyên hứng phẩn ở điểm nào, ngờ vực nhìn anh.

“Tóm lại, bây giờ đến thành phố B thì em chỉ cần đi theo anh thôi, anh nói gì em làm đó, đảm bảo không thành vấn đề.”

Thường Tương Tư cũng rất tò mò, vô cùng muốn biết Bạch Văn Nguyên định giở trò gì. Tiếc rằng người đàn ông này giữ kín như bưng, đã bảo không nói thì chắc chắn không nói, trước mặt người ngoài cô lại không thể dùng gia pháp, đành ôm một bụng nghi ngờ tới đại học B.

Hai người dặn tài xế tới khách sạn đã đặt trước. Sau khi tống cổ được người đó đi nghỉ ngơi thì tự tới một quán cơm nhỏ giải quyết bữa trưa. Cô lại đi mua chút hoa tươi và trái cây, đến đúng thời gian và địa điểm đã hẹn với giảng viên.

Bạch Văn Nguyên ngồi trong xe đợi mấy tiếng, rốt cuộc đến sẩm tối thì trông thấy cô ra khỏi cổng trường, anh hỏi: “Thế nào rồi?”

“Khá tốt ạ.” Thường Tương Tư lên xe: “Lần này em trở về phải chuẩn bị kỹ càng, nửa năm sau sẽ tham gia thi.”

“Tốt quá.” Bạch Văn Nguyên cũng nói: “Vừa rồi Văn Uyên nhắn tin cho anh báo rằng ông nội đang ở nhà, bây giờ chúng mình qua còn có thể đuổi kịp bữa tối.”

Thường Tương Tư thoáng căng thẳng, cô lấy gương ra soi, cảm giác sắc mặt mình hơi nhợt nhạt, sắc môi cũng không sáng.

“Em đừng soi nữa, thế này đã xinh đẹp lắm rồi.”

Hết chương 76

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi