NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

Khi Bạch Văn Nguyên và Thường Tương Tư đến nhà ông nội thì Bạch Văn Uyên đang đứng bên song cửa ngó trái ngó phải.

“Sao giờ hai người mới đến?” Bạch Văn Uyên oán giận: “Em sắp diễn không nổi nữa rồi, mệt kinh người ——”

“Tắc đường.” Bạch Văn Nguyên mở cốp xe, xách mấy túi quà kèm với cái giỏ nhỏ bện bằng cỏ lau giao cho Thường Tương Tư: “Em xách nhé.”

Thường Tương Tư nhận lấy, quay sang chào hỏi Bạch Văn Uyên, trông bộ sáng mặt ủ mày chau của anh ấy thì tò mò. Bình thường anh chàng này luôn cười hì hì, đã bao giờ buồn rầu thế này đâu.

“Tình hình thế nào rồi?”

“Em lén lút cứ như ăn trộm ý. Bác đề phòng em kinh lắm, tóm lại không cho em xem danh sách khách mời, may mà có Thiến Thiến rat ay giúp đỡ.” Bạch Văn Uyên đưa giấy đã đóng giấu cho Bạch Văn Nguyên: “Anh tự xem đi, mời không nhiều người đâu. Em đoán có lẽ thời gian gấp rút nên những người khác không dành thời gian đi được. Nếu chứng thực được đúng những người này thì chỉ có năm sáu bàn, cộng thêm người nhà chúng ta nữa thì không đến hai mươi bàn.”

“Cảm ơn em.” Bạch Văn Nguyên vỗ vai Bạch Văn Uyên: “Anh sẽ ghi nhớ công lao này.”

“Anh, anh phải xử lý cho tốt đấy, nếu không gia đình ta mất mặt lắm.”

Hai anh em giao lưu xong, Bạch Văn Uyên cúi người lén rời đi, để lại Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Uyên: “Các anh đang có kế hoạch gì vậy?”

Bạch Văn Nguyên hắng giọng: “Bí mật!”

Thường Tương Tư còn định nói gì đó lại bị Bạch Văn Nguyên kéo vào, cô đành phải ngậm miệng, tò mò quan sát.

Từ lúc bắt đầu tiến vào cổng lớn, bầu không khí dần trở nên nghiêm túc. Cho đến khi tiến vào khu sinh hoạt, trông thấy quần áo phơi ngoài trời cùng với đồ dùng mới cảm giác được hơi thở con người. Nơi mà ông nội Bạch Văn Nguyên sống là một căn nhà ba tầng, bên ngoài mang phong cách châu Âu, song dường như đã từng được tu sửa nên không mang vẻ cũ kỹ. Đèn lắp dưới đất trong sân nhỏ cũng được bật sáng làm nổi bật cỏ cây hoa lá xung quanh, cảm giác thơ mộng lại yên tĩnh.

Bạch Văn Nguyên đẩy cửa bước vào, lập tức có giúp việc và thư ký tiến lên chào đón, anh nắm tay Thường Tương Tư giới thiệu với mọi người. Thường Tương Tư đón nhận ánh mắt đánh giá mình, cô lễ phép chào hỏi rồi không nói gì nữa.

“Ông nội đâu rồi ạ? Ông chưa xuống ăn cơm hả?” Bạch Văn Nguyên hỏi.

“Ban nãy Văn Uyên tặng ông một quyển sách dạy đánh cờ, ông bèn quấn lấy đòi đánh hai ván. Bây giờ ông đang thu dọn bàn cờ, chắc sẽ xuống ngay thôi.”

“Chúng cháu lên tìm ông trước đây! À, chúng cháu cũng chưa ăn cơm, mọi người chuẩn bị thêm đồ cho hai người nhé!”

Bạch Văn Nguyên kéo Thường Tương Tư lên tầng, để lại giúp việc và thư ký hai mặt nhìn nhau.

“Thế này có được không?” Thường Tương Tư thoáng do dự, trước nay khách không mời mà đến đều không được chào đón.

“Được chứ.” Bạch Văn Nguyên khẳng định chắc nịch, gõ cửa thư phòng.

Anh mỉm cười đẩy cửa, chào hỏi ông cụ tóc trắng xóa bên trong cánh cửa: “Ông nội, cháu đã về rồi.”

“Văn Nguyên đấy à!” Ông nội đeo kính viễn, nâng nâng gọng kính, trông thấy Thường Tương Tư phía sau anh thì liếc thêm vài lần: “Dẫn bạn tới nhà chơi hả?”

“Đây là Thường Tương Tư.” Bạch Văn Nguyên vào phòng, giới thiệu: “Trước đây cháu đã từng giới thiệu với ông rồi ——”

Ông cụ hiểu ra, ngón tay cầm quân cờ chỉ vào Bạch Văn Nguyên, nét mặt đầy sự bất lực.

“Tương Tư, đây là ông nội của anh.”

“Cháu chào ông ạ!” Thường Tương Tư hơi cúi người, hai tay phải xách đồ nên khá bất tiện.

Bạch Văn Nguyên nhận lấy đồ trong tay cô rồi bảo: “Đây là quà Tương Tư chuẩn bị cho ông đấy, ông có muốn xem không?”

Ông cụ buông quân cờ, chỉ vào chỗ ngồi đối diện: “Ngồi đi!”

Bạch Văn Nguyên lập tức kéo Thường Tương Tư ngồi xuống, mở hộp quà ra: “Đây là hai túi quả óc chó mà trước đây ông luôn muốn; đây là trà mới năm nay nhờ người mang về. Còn có cái này ——” Anh đẩy cái giỏ được bện bằng cỏ lau qua: “Váng đậu nhà Tương Tư làm, thực phẩm hữu cơ sạch đấy ạ, ăn vào rất tốt cho cơ thể.”

Ông cụ nhìn cháu trai mình đang ra sức diễn, không bảo tốt cũng chẳng bảo không tốt, ánh mắt lại nhìn sang Thường Tương  Tư. Thường Tương Tư thoáng khó xử, những thứ này trừ váng đậu có liên quan đến cô thì toàn bộ số còn lại cô hoàn toàn không biết gì cả.

“Cô bé chuẩn bị hả?” Ông cụ bình thản hỏi.

“Vâng ạ!” Mặt Bạch Văn Nguyên không đổi sắc.

“Thế ư?” Ông cụ nhìn Thường Tương Tư: “Cô bé, cháu chu đáo quá.”

Thường Tương Tư vừa xem ánh mắt của ông cụ là hiểu ngay, cô vội đáp: “Ông nội, chỉ có váng đậu là do nhà cháu làm thôi ạ, những thứ khác đều do Văn Nguyên chuẩn bị.”

Bị bóc mẽ trước mặt mọi người, Bạch Văn Nguyên “Hừ” một tiếng, duỗi tay chọc vào trán cô: “Chúng mình đi cùng nhau thì ai chuẩn bị cũng như nhau thôi, chỉ cần ông nội thích là được. Ông nội, ông nói xem có phải hay không ạ?”

Ông cụ liếc cháu trai một cái, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn khẽ cười, thấp thoáng vẻ hiền từ: “Thằng nhãi này, càng ngày càng gian xảo.”

“Ông nội, ông xem ——” Trong giọng nói của Bạch Văn Nguyên bất giác mang theo sự cầu xin.

“Cũng thế!” Ông cụ ngồi dậy, nhìn Thường Tương Tư: “Cô bé, cháu bao lớn rồi? Người ở đâu? Gia đình làm g?”

“Ông nội, năm nay cháu 30 rồi ạ.” Thường Tương Tư thoáng thả lỏng, đáp: “Cháu là người huyện Bắc Bộ, gia đình cháu vốn làm nghề nông, nay bố mẹ lên huyện mở cửa hàng nhỏ bán các sản phẩm làm từ đậu ạ.”

“Vất vả quá.” Ông cụ cảm thán một tiếng, lại hỏi: “Cháu quen Văn Nguyên từ khi nào? Hiện giờ đang làm gì?”

“Năm 18 tuổi cháu đến Lão Thái Câu có ngồi cùng chuyến tàu với Văn Nguyên, anh ấy đã giúp cháu một số việc. Sau đó, anh ấy theo cháu xuống tàu, gia tăng hiểu biết.” Hai tay Thường Tương Tư nắm chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay toát đầy mồ hôi: “Lúc học đại học thì yêu anh ấy, sau khi tốt nghiệp lại chia tay. Hai tháng trước, chúng cháu gặp lại nhau ở Bình Thành, sau lại trải qua một số việc nên anh ấy bèn dẫn cháu tới gặp ông.”

“Ông nội, chúng cháu đều yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.” Bạch Văn Nguyên duỗi tay ôm lấy bả vai Thường Tương Tư, đắc ý cười với ông cụ.

Ông cụ vỗ vào tay vịn, nói với Thường Tương Tư: “Cô bé, vì cháu mà Văn Nguyên làm loạn cả cái nhà họ Bạch này, cháu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu để ứng phó với ông cụ này ư?”

Ông cụ hỏi đơn giản, Thường Tương Tư cũng đáp đơn giản. Đây vốn là quan hệ hỏi đáp nhưng rõ ràng thái độ của ông cụ lúc này thể hiện sự không hài lòng. Dường như ông cụ đang cố ý bày tỏ thái độ như thế để thử năng lực chịu áp lực của cô. Thường Tương Tư vốn là người thẳng thắn, cô luôn thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm mình, song lúc này, cô lại có cảm giác nếu mình chủ động nhắc tới quá khứ đau thương kia sẽ thành kẻ bại trận.

“Ông nội, nhiều năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, ông muốn nghe chuyện nào ạ?” Bạch Văn Nguyên xen mồm: “Đợi ăn cơm xong cháu kể lại từng cái cho ông nghe nhé?”

Rõ ràng thái độ bảo vệ cô của Bạch Văn Nguyên làm ông cụ không hài lòng. Ông nhìn Thường Tương Tư, đánh giá xem sự trả giá của cô gái này dành cho cháu trai mình có phù hợp với những gì cô nhận được không.

“Ông, cháu cũng không biết Văn Nguyên đã trả giá bao nhiêu vì cháu.” Thường Tương Tư suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp: “Anh ấy là người mang chủ nghĩa đàn ông rất lớn, luôn cho rằng bản thân có thể gánh vác cả thế giới, ít khi để lộ sự yếu thế trước mặt cháu, cũng giấu giếm rất nhiều chân tướng đau đớn rồi một mình chịu đựng. Đây là nguyên nhân chủ yếu chúng cháu chia tay, đồng thời là lí do làm cháu bất an trước khi tới đây. Bởi cháu không biết rốt cuộc anh ấy đã phải trả giá những gì mới có thể giúp cháu ngồi đây nói chuyện với ông.”

“Chúng cháu chưa có bất kỳ sự thống nhất nào về vấn đề này, bởi vì anh ấy rõ ràng còn chưa nhận ra sự tồn tại của nó.” Thường Tương Tư liếc nhìn Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên ngẩn người: “Em yêu, tại sao em lại không nói gì với anh?”

“Ý thức cá nhân của anh rất mạnh mẽ. Nếu anh không tự nhận thức được rằng cần phải cải thiện thì mọi sự đàm phán đều không có hiệu quả.” Thường Tương Tư bình thản nói: “Em vốn không đáp ứng anh bất cứ điều gì để anh nhận ra được bản thân không nên tự ý sắp xếp, song anh thật sự tự cho là đúng.”

“Tương Tư, em nên bày tỏ suy nghĩ chân thật của bản thân cho anh mới đúng.”

“Văn Nguyên, anh cũng nên nói cho em biết rốt cuộc gần đây anh muốn làm gì.”

Lúc này, hai người gần như hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một ông cụ đang hóng chuyện, chỉ mải tranh luận với nhau.

“Anh tưởng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận.” Bạch Văn Nguyên khó hiểu: “Em nên tin anh.”

“Đồng thuận là gì? Ý anh là em tin tưởng anh vô điều kiện, mặc cho anh tự ý sắp xếp còn em lại không biết phải đi hướng nào ư?” Thường Tương Tư lạnh nhạt nói: “Em không muốn lôi chuyện cũ ra nói, nhưng hiện tại anh không hề tiến bộ hơn so với trước đây, thậm chí còn cứng đầu hơn. Hôm nay em chấp cùng anh tới gặp ông nội chẳng qua là vì rốt cuộc đêm qua anh đã đề cập tới chuyện hôm nay, nếu không ——”

“Em không tin anh.”

“Em là người có ý thức độc lập.”

Ông cụ tháo kính xuống, đập mạnh một cái xuống bàn làm hai người ngậm miệng.

“Có vẻ như hai đứa không nhất thiết phải ở bên nhau, ngay cả vấn đề đơn giản còn chưa giải quyết xong? Thôi kiên quyết chia tay đi, đỡ phiền phức ——”

Bạch Văn Nguyên quay sang nhìn ông cụ, Chính văn nguyên quay đầu nhìn lão nhân, vẻ mặt không đồng ý: “Điều này là không thể!”

“Thế thì còn có gì phải tranh cãi?”

“Cháu không tranh cãi!” Bạch Văn Nguyên bực bội: “Người phụ nữ này luôn không nghe lời cháu nói.”

Hai mắt Thường Tương Tư trợn tròn nhìn Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên lập tức bình tĩnh lại: “Ông nội, cháu xin lỗi, do cháu không giải quyết tốt.”

Ông cụ nhìn hai người rồi quay sang hỏi Thường Tương Tư: “Cô bé, nếu vậy thì cháu còn bằng lòng ở bên nó không?”

“Nếu anh ấy có thể sửa lại tật xấu của mình thì cháu bằng lòng ạ.”

Bạch Văn Nguyên nhíu mày.

“Cháu muốn cho nó bao nhiêu lâu?”

“Trong khoảng ba năm ạ.” Thường Tương Tư cân nhắc.

“Này, Tương Tư, em đừng tự tiện quyết định như thế được không?” Bạch Văn Nguyên nóng ruột, bên anh đã sắp bắt đầu tổ chức lễ cưới mà cô còn có kỳ khảo sát ba năm nữa, cảm giác mâu thuẫn nội bộ thế này rất khó chịu.

“Sau ba năm thì sao?” Ánh mắt ông cụ nhìn theo khuôn mặt Thường Tương Tư.

“Nếu cả hai có thể vì nhau mà thay đổi thì có thể ở bên nhau. Nếu cả hai đều không muốn thay đổi thì cả đời tốt nhất không cần gặp nhau nữa.”

Ông cụ đảo mắt nhìn sang Bạch Văn Nguyên: “Văn Nguyên, nếu vậy thì cháu có bằng lòng thực hiện vì cô bé không?”

“Đương nhiên có ạ!” Bạch Văn Nguyên giơ tay nắm lấy cổ tay của Thường Tương Tư, siết thật chặt: “Đương nhiên chúng cháu sẽ sống thật tốt.”

“Cô bé, ông muốn nói chuyện riêng với Văn Nguyên một lúc.”

Thường Tương Tư đứng dậy rời đi. Cô đứng trên ban công phía cuối hành lang, hưởng thụ gió mát đầu hè cùng với phong cảnh cành lá xanh tươi.

Thường Tương Tư vô cùng quen thuộc với thành phố này. Tuy nhiên, giờ đây cô lại có cái nhìn và cảm giác mới, đó là sự xúc động và thôi thúc muốn hòa nhập vào nó. Những lời nói với ông cụ hôm nay cô đã tự cân nhắc rất lâu, cô chẳng thể trao đổi với Bạch Văn Nguyên nhưng lại không hề do dự chia sẻ với ông cụ.

Đợi trong chốc lát, cửa thư phòng mở ra, Bạch Văn Nguyên đi về phía cô, vươn tay bắt lấy cô kéo vào phòng bên cạnh.

“Anh làm gì thế?” Thường Tương Tư chống cự, song vẫn bị anh đè chặt vào tường, cửa khóa lại.

“Làm gì ư?” Bạch Văn Nguyên cười ngả ngớn, giữ cằm cô: “Thường Tương Tư, em nói xem sao mình có nhiều tâm nhãn thế?”

“Do anh quá ngốc nghếch thì có.”

“Em đang trách anh quá yêu em, vừa nhìn thấy em là mất hết lý trí đúng không?” Bạch Văn Nguyên bóp eo nhỏ của cô, nửa thân dưới kề sát bụng cô để cô cảm nhận dục vọng bừng bừng của mình: “Em biết bây giờ anh muốn làm gì không?”

Cơ thể Thường Tương Tư bắt đầu thức tỉnh cảm giác. Khi bị anh chạm vào nơi nhạy cảm, cả người cô nóng ran, cơn tê dại lan từ xương cụt lên tới cổ. Cô biết, nhưng nơi hai người đang đứng không thích hợp, đành phải nói: “Không biết.”

Tay Bạch Văn Nguyên từ mông Thường Tương Tư dời đến bụng, nhanh nhẹn cởi cúc quần cô, kéo khóa, hai tay cầm lưng quần kéo xuống, môi dán vào tai cô: “Yêu em đến khi em khóc mới thôi ——”

Hết chương 77

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi