NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

“Anh điên rồi à? Đây là đâu?” Thường Tương Tư cảm giác nửa người dưới lạnh lẽo, khẽ quát.

Một tay Bạch Văn Nguyên đè chặt cô, một tay cởi quần mình: “Có lẽ chúng ta ít làm nên không có sự hòa hợp giữa thể xác và tâm hồn, cũng vì vậy nên miệng em mới ngậm chặt đến thế, không nói bất cứ điều gì với anh.”

Cô lập tức cảm nhận được dòng điện xẹt qua khi hai cơ thể nóng bỏng chạm vào nhau, trong lòng vừa hoảng loạn lại căng thẳng: “Chẳng phải ban nãy em đã nói rồi sao?”

“Muộn rồi.” Một tay Bạch Văn Nguyên tách đùi cô ra, thân thể chen vào, dùng dục vọng nóng rực của mình cọ vào nhụy hoa của cô, thở dốc nói: “Trong lòng anh cứ như núi lửa sắp phun trào vậy, em phải dập lửa giúp anh, nếu không chúng ta sẽ bùng nổ thành chiến tranh thế giới đấy.”

“Làm tình không thể giải quyết được vấn đề.” Thường Tương Tư rất muốn giữ vững vẻ nghiêm túc của mình, nhưng phản ứng của cơ thể không lừa được người, khung cảnh càng xa lạ chật chội thì cô càng mất kiểm soát, cô khẽ nói: “Văn Nguyên, chúng mình đừng làm ở đây được không?”

Tên đầu sỏ Bạch Văn Nguyên kéo áo cô lên, thân dưới thong thả lại mạnh mẽ đâm vào: “Đã đến nước này, anh không nhịn nổi nữa rồi.”

“Anh làm thế này khiến em rất khó xử.” Thường Tương Tư càng sốt ruột, nơi hai người va chạm lại phát ra tiếng càng lớn.

“Em cũng rất thích mà!” Bạch Văn Nguyên không chịu buông tay, kiến quyết đâm sâu: “Nóng thế này, chặt thế này ——”

Cầu xin vô dụng, máu nóng của Thường Tương Tư dồn lên não. Cô nhấc chân định đá lại bị anh giữ chặt đùi, mông thuận theo đó đưa đẩy thật mạnh, hoàn toàn đi vào, cảm giác hòa hợp khiến cô cầm lòng không đặng rên lên thành tiếng.

“Vợ yêu à, em nhiệt tình quá ——” Hai mắt Bạch Văn Nguyên đỏ ngầu, anh vùi đầu cắn cổ cô: “Em thử sờ tim anh xem, nó đập rất nhanh, đều do em gây ra đấy.”

Thường Tương Tư cũng cảm giác được giữa hai người không còn ngăn cách, nóng bỏng, ướt át, tràn ngập khoái cảm. Tuy nhiên, nỗi uất ức trong lòng cô không kìm được dâng lên, khóe mắt ửng đỏ. Cô quay đầu, cố gắng lờ đi phản ứng của cơ thể, cắn chặt răng, không cho anh bất cứ sự đáp lại nào.

Bạch Văn Nguyên hôn từ cổ đến vành tai cô, nhận thấy cô không chịu phối hợp thì giơ tay bẻ mặt cô sang đối diện với mình. Anh cẩn thận hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cuối cùng hôn lên mắt cô rồi hỏi: “Em sợ à?”

“Anh càng ngày càng quá đáng rồi đấy, mau rút ra!” Móng tay Thường Tương Tư cắm sâu vào cổ anh, không hề nhượng bộ.

Bạch Văn Nguyên cười nặng nề, anh cắn một cái vào vành tai cô: “Anh đã bảo với ông là chúng mình nói chuyện riêng một lúc nên xuống nhà muộn. Em đừng sợ, đây là phòng trước đây anh ở, không có ai vào quấy rầy đâu, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh.”

“Anh ——”

Bạch Văn Nguyên ôm mông cô đè sát vào mình, không thể kiềm chế: “Cưng à, ban nãy em nói chuyện với ông như vậy làm anh đau lòng gần chết, mau an ủi anh đi.”

“Anh ——” Thường Tương Tư đỏ mặt: “Nhanh lên!”

“Vợ yêu đã bảo anh nhanh lên thì anh không thể chậm được nữa, nhưng trước tiên chúng ta phải đổi tư thế đã.” Hai tay Bạch Văn Nguyên nâng mông Thường Tương Tư để hai chân cô quấn lấy hông mình. Anh xoay người ấn cô lên tường trên ghế sô pha, cởi hẳn quần ra, tách rộng hai chân, động tác đưa đẩy càng nhanh càng mạnh.

Nỗi căng thẳng kèm với sợ hãi khiến cô quấn lấy Bạch Văn Nguyên rất chặt, còn Bạch Văn Nguyên cũng được sự mềm mại ẩm ướt bao lấy, anh đè cô tấn công vào nơi nhạy cảm nhất. Hông hoạt động với cường độ cao chừng mười lăm phút, Bạch Văn Nguyên đổ đầy mồ hôi, cơ thể Thường Tương Tư cũng ửng hồng. Anh đè chặt cô xuống sô pha, mạnh bạo tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Thường Tương Tư rùng mình cảm nhận thứ nóng rực cứng rắn của anh: “Ra bên ngoài ——”

“Ừ!” Bạch Văn Nguyên đáp một tiếng, vén áo cô lên bắn vào bụng cô.

Thường Tương Tư hoàn toàn không có sức lực, giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Anh là chó hả?”

Bạch Văn Nguyên bật cười, đứng dậy lấy khăn lau cho cô.

Vì không mang quần áo để thay lên tầng lại không thể để Bạch Văn Nguyên xuống lấy, Thường Tương Tư đành đứng dậy vào phòng vệ sinh vội vã rửa mặt chải đầu. Ấy thế nhưng thân thể còn cảm giác bị mở rộng tiến vào cùng với chất lỏng không ngừng phân bổ làm cô chột dạ, lề mề một lúc đến khi sắc hồng trên mặt phai bớt mới đi ra ngoài.

Bạch Văn Nguyên đã mặc quần áo, thu dọn xong mọi thứ, khôi phục bộ dáng đứng đắn nghiêm túc: “Chúng ta xuống nhà ăn cơm đi.”

Trông Thường Tương Tư mất tự nhiên, anh cười nói: “Em phải thả lỏng kẻo bị nhìn ra đấy.”

Cô lườm anh: “Vấn đề giữa hai người chúng ta còn chưa giải quyết rõ ràng đâu, anh đừng tưởng làm vậy là xong.”

“Vợ à, những việc anh không nói với em tất nhiên không phải chuyện tốt, cho dù em có biết thì cũng chỉ phiền lòng thêm thôi.” Bạch Văn Nguyên cười hì hì: “Hơn nữa, đằng nào em cũng ngăn cản anh mà, em thử nói xem anh ngốc hay không ngốc?”

Thường Tương Tư mở cửa, anh đuổi theo: “Nhưng anh có thể đảm bảo những việc anh làm không trái pháp luật cũng không vi phạm quy định, rất phù hợp với luân thường đạo lý, tuyệt đối là một việc nhỏ cả nhà đều vui. Anh có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em, sau này, trong gia đình chúng ta, ngoại trừ công việc của anh thì em sẽ làm chủ mọi thứ khác, được không?”

Hai người xuống tầng, Bạch Văn Nguyên mỉm cười kéo cô vào nhà ăn, ông cụ đã ngồi sẵn trên ghế, đồ ăn được bưng lên đầy đủ, vẫn chưa động đũa.

“Hai đứa nói chuyện xong rồi hả?” Ông cụ nhìn họ: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”

Thường Tương Tư gọi một tiếng ông nội, ngồi xuống cạnh Bạch Văn Nguyên: “Đã không còn việc gì nữa rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Ông cụ nói: “Văn Nguyên không hiểu chuyện, cháu bao dung cho nó nhé.”

Hướng phát triển này hơi kỳ lạ, Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên, anh cười với ông cụ: “Toàn là đồ cháu thích ăn, ông nội, ông biết cháu định tới à?”

“Thằng nhóc ngốc Văn Uyên kia cứ quanh quẩn ở đây cả trưa, chẳng nói gì mà quấy lấy không cho ông ra cửa.” Ông cụ nhấc đũa: “Ông thấy nó như thế là biết rồi, tính toán cũng nên đến lượt cháu tìm ông.”

“Chuyện này chỉ cần ông nội không lên tiếng là giúp cháu trai việc lớn rồi ạ.”

Ông cụ lắc đầu: “Người một nhà quan trọng nhất là đoàn kết hòa thuận. Già không biết nhượng bộ, trẻ cũng không biết săn sóc, ông thấy giáo dục của mình thất bại quá ——”

“Ông nội à, ông yên tâm.”

“Đây chính là người cháu chọn, hy vọng sau này cháu sẽ không hối hận.”

“Tương Tư, chúng ta tới cảm ơn ông nội đi.” Bạch Văn Nguyên đứng dậy, rót đầy chén rượu cho ông cụ rồi kéo Thường Tương Tư, cam tâm tình nguyện uống hết chén rượu.

“Năm đó, trước khi Văn Nguyên tốt nghiệp cao học đã nhất quyết muốn ra nước ngoài. Bố mẹ thằng bé không đồng ý, nó bèn tới tìm ông.” Ông cụ vừa ăn vừa kể chuyện: “Ông cho rằng nó muốn ra ngoài chơi trải việc đời thì được, những nếu muốn phát triển bên ngoài thì ông không ủng hộ. Trong lòng nó buồn chán, suốt ngày rủ bạn bè đi chơi, kinh phí do ông cung cấp ——”

“Ông nội ủng hộ thật tốt, chính lần đó cháu vừa khéo gặp được Tương Tư.”

“Sau chuyến đi đó, nó sửa lại toàn bộ kế hoạch, từ bỏ chuyên ngành của mình rồi sống chết đòi làm cảnh sát, còn bảo đã tìm được mục tiêu cuộc đời mình.” Ông cụ nhìn Thường Tương Tư: “Bố mẹ nó không đồng ý, muốn nó vào quản lý tài chính, còn ông thì ủng hộ nó. Đàn ông mà, phải biết bản thân muốn gì, làm gì, quan trọng nhất là tâm trung tinh thần vào thứ đó mới là nền tảng lập thân lập nghiệp.”

“Khi đó, nó yêu đương với cháu, đến lúc bị chèn ép quá mức mới chịu nói đang yêu cháu, song lại không dám dẫn cháu về cho ông xem, bố mẹ xem. Chuyện này ngay cả bản thân còn không kiên định thì sao thành công được.” Ông cụ quay sang Bạch Văn Nguyên: “Bây giờ cháu đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”

“Cháu đã suy nghĩ cẩn thận rồi ạ.” Bạch Văn Nguyên tự mình kiểm điểm: “Khi đó cháu rất sợ hãi, dùng thái độ bỏ mặc và tùy tiện để giải quyết việc này, đến khi chuyện tới trước mắt mới luống cuống. Sau khi bị ép buộc tiến lên trước, bản thân không giải quyết được mới tìm đến ông cầu cứu ngăn cơn sóng dữ ——”

“Cô bé, sau này cháu định ở Bình Thành hay thành phố B?”

“Cháu chuẩn bị về trường học cao học, tương lai mấy năm đa số đều sẽ ở thành phố B ạ.”

“Gia đình có ổn không?”

“Tình hình hiện tại đang rất khả quan, tương lai sẽ càng ngày càng tốt.” Thường Tương Tư đáp: “Bố mẹ cháy vô cùng thích công việc bây giờ.”

Xong cơm tối, hai người trẻ xin phép đi về, ông cụ đứng ngoài cửa nhìn theo, thư ký nói: “Ông quyết định thả ra à?”

“Nó lớn, cánh đã cứng cáp, cũng có chính kiến của riêng mình. Mẹ nó tàn nhẫn đấu với nó vốn đã mất vài cơ hội. Lúc này, mẹ nó không những không chịu thua còn định vứt hết mặt mũi gia đình cho người ngoài xem ——” Ông cụ lắc đầu: “Tốn thời gian với người trẻ tuổi, qua mười năm rồi còn không thắng thì đấu nữa chỉ làm đôi bên cùng thiệt hại thôi.”

“Chỉ có ông là luôn thấu tỏ việc lớn trong nhà.”

“Người già rồi, thua thì phải chịu, không nên thù dai.”

*****

Bạch Văn Nguyên kéo Thường Tương Tư vào ở khách sạn, cô thật sự không chịu được cảm giác dinh dính trên người bèn vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Nước ấm cọ rửa trên người, làn da trắng nõn bị nóng đến đỏ bừng.

Cửa chợt bật mở, Bạch Văn Nguyên cởi trần đi vào: “Cao Xu  cũng về thành phố B rồi, cô ấy vừa gọi đến hẹn trưa mai ăn cơm, chủ yếu là muốn gặp em.”

“Chúng em dùng danh nghĩa gì để gặp nhau đây? Bạn bè hay tình địch?” Thường Tương Tư duỗi tay tắt nước, quấn khăn tắm, búi mái tóc dài ướt đẫm lên.

“Chị em dâu!”

“Văn Uyên đồng ý rồi?” Thường Tương Tư giật mình.

“Nó còn chưa biết.”

“Cái gì?” Thường Tương Tư càng giật mình.

“Cao Xu không cho anh nói với nó mà muốn bắt nó chủ động chọn cô ấy.” Bạch Văn Nguyên bước tới dưới vòi hoa sen: “Hiện giờ lập trường của cô ấy rất đáng sợ, nếu Văn Uyên còn chưa hiểu ra thì cô ấy sẽ vừa xấu hổ lại mất mặt.”

“Ngày mai, hai em cứ tìm hiểu lẫn nhau đi, nếu hợp thì làm bạn, không hợp thì thôi. Người như cô ấy không dễ tiếp xúc nhưng quen xa giao trái lại có thể bình yêu vô sự.” Bạch Văn Nguyên thấy cô định đi ra thì kéo khăn tắm của cô, cười nói: “Em đừng đi mà ——”

Khăn tắm bung ra để lộ cơ thể ửng hồng của cô. Bạch Văn Nguyên tham lam ngắm nhìn, dục vọng trên mặt không hề bị che giấu: “Lần trước quá vội, tối nay chúng mình có rất nhiều thời gian.”

“Em mệt.”

“Sao em lại mệt?” Bạch Văn Nguyên đè chặt cô vào góc tường: “Em đâu phải hoạt động, chỉ cần hưởng thụ là được mà.”

“Bây giờ vết thương của anh mới lành, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, đừng làm càn nữa.” Thường Tương Tư nghiêm túc nhắc nhở: “Cả đời đàn ông chỉ có giới hạn nhất định, vượt quá mức quy định sẽ hỏng đấy ——”

“Em yên tâm, anh còn cách giới hạn quy định xa lắm, đảm bảo cuộc sống vợ chồng 80 năm!”

“Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy được nhỉ?”

“Liêm sỉ? Giữa hai vợ chồng thì cần liêm sỉ làm gì?” Bạch Văn Nguyên ôm Thường Tương Tư: “Lần này chúng mình chơi tư thế mới được không?”

“Bây giờ không được, anh vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh đấy.”

“Em bồi bổ giúp anh là được mà?” Trước nay ở việc này, một khi Bạch Văn Nguyên đã muốn thì sẽ không bao giờ thỏa hiệp. Anh ôm Thường Tương Tư ngồi trên bồn cầu, để cô ngồi trên người mình: “Nếu em thương anh thì em làm nhé?”

“Khúc mắc giữa chúng ta còn chưa tháo gỡ hoàn toàn, không được!”

“Tương Tư, việc gì anh cũng nghe theo em còn không được ư?” Bạch Văn Nguyên hôn lên da thịt của Thường Tương Tư, hai tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn.

Thường Tương Tư nhìn bộ dáng t*ng trùng lên não của anh, dự cảm người này cả đời cũng không thay đổi được tính chó của mình.

Hết chương 78

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi