Lý Lăng chưa bao giờ nghĩ tới bàn thân sẽ dùng phương thức như vậy sống nốt quãng đời còn lại.
Càng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời trong sử sách.
Y chỉ biết, y là một kẻ tha phương trong dòng chảy lịch sử, mặc cho mẫu quốc kêu gọi thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không quay đầu lại.
Sống trên thế gian này, ngoại trừ ý chí của bản thân, hóa ra còn một thứ gọi là vận mệnh.
Nó tựa như một bàn tay vô hình, từng bước thúc đẩy mọi việc về phía kết quả đã được định trước.
Mặc dù có phản kháng như thế nào, cũng không thể thay đổi bất kỳ chuyện gì.
Buổi tối ngày cáo biệt Tô Vũ, bầu trời Bắc Hải nổi một trận tuyết.
Ở nơi Bắc Hải hoang vắng mệnh mông bất tận này, Lý Lăng rút kiếm khởi vũ.
Tuyết rơi xuống mái tóc, rơi xuống thanh kiếm, rơi trên gương mặt khuất nhục mà ủy khuất, hóa thành từng giọt nước mắt lạnh như băng.
Vũ tất, Lý Lăng quăng kiếm, quỳ rạp xuống đất khóc rống.
Tô Vũ nhìn Lý Lăng khóc giống như một hài từ chịu ủy khuất, im lặng nhìn về phía bầu trời, nhắm mắt lại, nhưng nước mắt cũng tuôn trào.
Từng bông tuyết lạnh lẽo bay khắp bầu trời Bắc Hải bao trùm lấy hai nam nhân bị Đại Hán quên lãng.
Cây hán tiết đã cũ nát cô độc mà quật cường đứng giữa trời tuyết.
Cây hán tiết này là lúc Tô Vũ đi sứ Hung Nô, đích thân Lưu Triệt tự tay trao cho ông.
Bây giờ cây hán tiết vẫn còn, mà người nam nhân hùng tài thao lược kia đã qua đời.
Rời bỏ thiên hạ mà hắn nhiều năm chinh phục.
Rời bỏ con dân từng thần phục dưới chân hắn.
Đáng lẽ điều này phải khiến Lý Lăng vô cùng vui vẻ.
Nếu như Lưu Triệt không đối xử bất công với y, y sẽ không phải rơi vào bước đường này.
Nhưng khi nghe được tin tức Lưu Triệt băng hà, thế mà y lại thất thần rơi lệ.
Người nam nhân này trước nay đều cường hãn, cứ như vậy mà qua đời.
Đời này, Lý Lăng không còn chờ được chiếu mệnh triều hồi về Đại Hán của Lưu Triệt.
Một kẻ Đại Hán tha phương như y cuối cùng cũng không thể trở về.
Tô Vũ bị Hung Nô giam cầm, cô độc ở Mục Dương Bắc Hải mười chín năm, từ tóc đen đến mái đầu bạc trắng, nhưng cuối cùng nở mày nở mặt, không nhục sứ mệnh quay về Đại Hán.
Tô Vũ đáng được cả Đại Hán tôn trọng, đáng được lịch sử tôn trọng.
Tựa như cây hán tiết làm bạn mười chín năm với Tô Vũ, vô luận năm tháng chuyển rời, vô luận đe dọa hay dụ dỗ, vô luận núi cao sông dài, nó vẫn đứng thẳng theo thời gian, tựa như tấm lưng thẳng của Tô Vũ.
Tô Vũ nói cho thế nhân, thế nào là khí tiết.
Mà Lý Lăng y nói cho thế nhân, biết thế nào là phản bội, thế nào là nhục nhã.
Mùa hè năm ấy, sứ thần Đại Hán lại một lần nữa đi sứ Hung Nô. Lý Lăng biết mục đích lần này của sứ thần là dẫn y về Đại Hán, nhưng y vẫn cự tuyệt.
“Ta đã là người Hồ rồi.”
Một cú vấp ngã thành thiên cổ hận, quay đầu lại, đã là trăm năm.
Y đã không thể trở về nữa.
Kết quả của cuộc đời này chú định là một tòa mộ phần chốn tha phương.
Đại Hán, ái cùng hận, y cũng chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.
Thấy bóng dáng rời đi của sứ thần, Lý Lăng lại không thể kiềm chế, ngửa mặt lên trời mà khóc.
Cánh đồng cỏ màu mỡ, trời đất rộng lớn, mà một kẻ tha phương Đại Hán gọi cũng không quay về như y, chỉ có thể bị vây khốn ở nơi này quãng đời còn lại.
Lý Lăng nhớ tới cảnh tượng lúc bản thân mới đầu hàng Hung Nô, cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.
Khi đó, y không cam lòng phóng ngựa như bay trên thảo nguyên phát tiết bi phẫn.
Y tưởng cứ lao đi như vậy, không cần dừng lại, không cần nhớ tới phản bội, cũng không cần nhớ tới nỗi ô nhục cả đời này cũng không gột rửa được.
Lời nói hùng hồn trên võ đài, trận chiến thành danh ở núi Tuấn Kê, dường như chỉ là chuyện của ngày hôm qua.
Chỉ trong chớp mắt, y chịu oan nhục, không còn đường quay về.
Thanh danh tướng quân bách chiến bách thắng đã nứt tẫn, vừa đi vạn dặm, đã khó trở về Hán khuyết.
Cũng không biết cưỡi ngựa đã được bao lâu, y mới phát có người vẫn đi theo phía sau mình.
Lý Lăng không khỏi kinh sợ.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của y, vô luận ở Đại Hán hay Hung Nô, đều đứng số một số hai. Bởi vì tâm tình của y đang buồn bực nên dọc đường luôn phóng ngựa như điên. Hơn nữa y đang cưỡi hãn huyết bảo mã do thiền vu vì lung lạc y đã sai người mua từ nước Đại Uyên.
Lý Lăng không tin rằng dưới tình huống như vậy, mà có kẻ có thể bám theo y không bị cắt đuôi.
Nghĩ tới đây, Lý Lăng dừng ngựa, muốn biết kẻ đang đuổi theo y là ai.
Người phía sau cũng không ngờ người phía trước sẽ đột nhiên dừng lại, chờ hắn kịp phản ứng kéo cương dừng ngựa đã không còn kịp. Bời vì tốc độ quá nhanh, nên khó có thể dừng ngay, theo tiếng ngựa kêu, hắn quăng người ra khỏi ngựa ngã xuống dưới.
“Trên đời này sao lại có người dừng ngựa như vậy. Đại thúc, thúc có biết là sẽ hại chết người không.”
Lúc té từ trên ngựa xuống, may mà kịp thời duy trì tư thế bảo vệ cơ thể, mới không bị quăng ngã đến tàn phế. Cho dù là như vậy, vẫn khó tránh khỏi mặt bị chấm đất. Cho nên khi hắn hung hăng chất vấn Lý Lăng, gương mặt dính đầy bùn đất và cỏ xanh, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Lý Lăng nhìn trước mặt mình là một thiếu niên tầm mười bảy, mười sáu tuổi, trong lòng càng thêm giật mình.
Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
“Vừa rồi rõ ràng ngươi có thể phóng mã vượt qua, tại sao lại phải kéo cương dừng ngựa.” Thấy thiếu niên nói tiếng Hung Nô, nên Lý Lăng dùng tiếng Hung Nô để hỏi lại.
“Lúc đầu ta cũng định làm như vậy, nhưng sợ lực nhảy của con ngựa này không đủ mạnh, ngộ nhỡ gây thương tích cho đại thúc, trở về còn không phải bị mẫu thân ta đánh.” Thiếu niên bất đắc dĩ lau mặt, vừa có chút tiếc nuối nói.
Nghe khẩu khí của người thiếu niên này, nếu không phải sợ bị mẫu thân mắng, có lẽ đã thực sự phóng ngựa qua cái chướng ngại vật Lý Lăng này.
“Thật tốt quá.” Thiếu niên bỗng nhiên bắt đầu hưng phấn, một đường chạy như bay.
Phía trước không xa trong đám cỏ có một hồ nước nhỏ. Lý Lăng vô cùng bội phục năng lực quan sát của người thiếu niên này. Thiếu niên ngồi xổm xuống bên hồ nước bắt đầu vui vẻ rửa mặt.
“Ngươi tên là gì?” Lý Lăng hỏi người thiếu niên.
“Trường An. Hồ Trường An.” Thiếu niên không chút bận tâm trả lời Lý Lăng.
Lý Lăng nghe được cái tên này, kinh sợ, vội vàng xông tới bên người thiếu niên, lay bả vai của hắn, dùng hán ngữ phổ thông ở Trường An vội vã hỏi thăm: “Người Hán? Ngươi là người Hán?”
Người thiếu niên bị phản ứng của Lý Lăng dọa nhảy dựng, khó hiểu nhìn Lý Lăng, cũng dùng hán ngữ phổ thông ở Trường An nói: “Đúng. Ta là người Đại Hán. Tại sao đại thúc lại phải kinh ngạc như thế? Thúc để ta rửa cho xong cái mặt trước đã. Rửa cái mặt cũng không được yên.”
Vẻ mặt của người thiếu niên khinh thường gạt bỏ tay của Lý Lăng.
“Nếu ngươi là người Đại Hán, vì sao ở lại Hung Nô sinh sống?” Lý Lăng nhìn chăm chú vào bóng lưng của người thiếu niên hỏi.
Người thiếu niên cũng không có trả lời, chỉ tiếp tục rửa mặt.
Khi người thiếu niên rửa mặt xong, đứng dậy dặt ngựa của mình, sau đó quay đầu nhìn Lý Lăng chậm rãi nói: “Ta muốn cho ngựa ăn. Hãn huyết bảo mã của thúc có quen ăn cỏ nước này hay không?”
Trời đã chạng vạng tối, trên bầu trời phủ kín sắc hồng của ráng chiều. Gió lành lạnh thổi, từng cơn lướt qua đám cỏ nước như muốn đuổi theo ánh nắng chiều vậy, mọi vật đều hướng về phía ánh hoàng hôn nơi chân trời.
Gió làm tóc người thiếu niên bay bay. Lý Lăng nhìn gương mặt của người thiếu niên được chiếu rọi dưới ánh nắng chiều, ngơ ngác ngã ngồi xuống đất.
Gương mặt trẻ tuổi khí phách hăng hái, thần thái phi dương này, có phải y đã từng gặp qua?
Gương mặt này đã bị lãng quên bao lâu rồi?
“Trường An, vừa rồi tại sao ngươi lại cưỡi ngựa đuổi theo ta?” Lúc Lý Lăng cùng thiếu niên dắt ngựa trở về, Lý Lăng hỏi thiếu niên.
“Ta thấy kỹ năng cưỡi ngựa của thúc thật tốt, nên muốn thử so tài một chút.” thiếu niên cười trả lời Lý Lăng.
Trong đôi mắt của người thiếu niên phản chiếu bầu trời đầy sao, nhìn qua vừa sáng ngời vừa thuần túy.
“Nhà ta ở bên kia. Đại thúc sau này còn gặp lại.” Trường An lên ngựa, đang định cùng Lý Lăng cáo biệt. Không ngờ, Lý Lăng lại túm chặt dây cương, không cho hắn rời đi.
Trường An khó hiểu nhìn Lý Lăng, “Đại thúc, ngươi muốn làm cái gì?”
“Kỳ thực ngươi họ Hoắc đúng hay không?” Lý Lăng nhìn chằm chằm Trường An, nghiêm túc hỏi.
Trường An sửng sốt, sau đó nở nụ cười xán lạn.
“Đại thúc chính là người phản bội Đại Hán mà gần đây gây chuyện náo loạn huyên náo kia phải không?”
Lý Lăng gật đầu, sau đó y cũng cười nói: “Tối nay ta muốn đi bái phóng mẫu thân ngươi, không biết có được hay không?”