NẾU TRƯỜNG AN KHÔNG TỒN TẠI

Lúc Lý Lăng đến gặp Thức Tranh, trời đã vào đêm.

Nhưng dù vậy, y vẫn tìm được nơi ở của nàng, bởi vì giữa bóng tối bao la tĩnh lặng, chỉ có duy nhất ngôi nhà lều của nàng được thắp sáng bởi một ngọn đèn mờ nhạt.

Nơi có người chờ ngươi trở về, nơi đó mới được gọi là nhà.

“Trường An, nếu lần sau con còn dám muộn như vậy mới về nhà, mẫu thân sẽ không bao giờ đợi con nữa.” Khi Thức Tranh lo lắng bước ra đón Trường An, nàng có chút tức giận nói.

Nhưng người đầu tiên nàng nhìn thấy lại không phải nhi tử bảo bối của nàng, mà là một nam nhân trung niên đầu sớm sinh ra đầy tóc bạc, vẻ mặt tràn đầy buồn giận.

“Trường An, vị khách này là ai?” Thức Tranh nhìn Trường An hỏi.

“Bạn cũ của Hoắc Tử Mạnh, Lý Thiếu Khanh, Lý Lăng.” Lý Lăng nở nụ cười nhạt nhòa, chậm rãi nói.

Thức Tranh bần thần, rồi sau đó rất nhanh nàng lấy lại được sự bình tình, “Trường An, con đi ngơi trước đi. Ta có vài lời muốn nói riêng với vị khách nhân này.”

“Mẫu thân, có chuyện gì nói cho con nghe cùng, được không?” Rõ ràng, Trường An không muốn đứng ngoài cuộc, nên chạy đến lôi kéo Thức Tranh làm nũng.

“Con đừng mong ta bỏ qua lỗi lầm của con, ngày mai ta sẽ tính toán sau. Mau đi ngủ.” Thức Tranh gạt bỏ tay của Trường An, nghiêm nghị giáo huấn.

Trường An nhìn thấy sắc mặt của Thức Tranh, không dám kì kèo nữa, không thể làm gì khác ngoài việc không cam lòng đi nghỉ ngơi.

Lý Lăng nhìn dung mạo dưới ánh sáng mờ nhạt của Thức Tranh, cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.

Ngoại trừ những dấu vết không rõ ràng của năm tháng, dung mạo của nàng không có quá nhiều thay đổi, vẫn tươi đẹp thanh lãnh như vậy, vẫn được coi là một mỹ nhân vào cái tuổi này.

Tuy Thức Tranh đã trải qua bao khổ đau thê lương, cuộc đời phiêu dạt, nhưng trên gương mặt lại không hề lưu lại bất kỳ dấu vết tang thương nào, quả nhiên là một nữ nhân không tầm thường.

“Nếu Lăng đô úy vẫn còn nhận là bạn cũ của Tử Mạnh, vậy tại sao ngài vẫn còn ở lại Hung Nô?” Thức Tranh thở dài, hỏi Lý Lăng.

“Vậy còn tẩu tẩu? Trường An nói bản thân là người Hán, vậy tại sao tẩu tẩu không dẫn hắn về nơi hắn vốn thuộc về?” Lý Lăng không trả lời, hỏi ngược lại.

“Lăng đô úy cho rằng thành Trường An bây giờ thực sự là nơi nên trở về sao?” Thức Tranh nhàn nhạt nói, chỉ là vẻ mặt đã thấp thoáng có chút bi thương.

Nghe được câu hỏi này, Lý Lăng bần thần không biết trả lời thế nào.

Chủ nhân hiện tại của thành Trường An, chủ nhân của cả thiên hạ Đại Hán, đầu tiên chỉ cho y dẫn theo có năm ngàn bộ binh, đánh một trận đánh đã biết trước là sẽ thất bại, lại không phái viện binh, ép y rơi vào con đường chết, sau lại không tin tưởng y trá hàng, trực tiếp hạ lệnh tru sát tam tộc của y.

Một thành Trường An như vậy, một Đại Hán như vậy, có đáng để trở về?

Đêm đó, Lý Lăng cùng Thức Tranh nói chuyện rất lâu. Khi rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau, Lý Lăng lại cảm thấy tron lòng nghèn nghẹn không thể thốt lên lời.

Trước đây, Lý Lăng không biết Thức Tranh vốn dĩ là công chúa Hung Nô phản quốc. Hiện tại, y mới hiểu rõ vì sao năm đó Hoắc Khứ Bệnh không lấy Thức Tranh làm thê tử.

Thức Tranh cho Lý Lăng, Trường An là hài tử mồ côi từ trong bụng mẹ của Hoắc Khứ Bệnh. Sau khi Hoắc Khứ Bệnh mất vì bệnh, nàng mới phát hiện mình đã mang thai. Hoắc Khứ Bệnh đã từng nói với Thức Tranh, muốn nàng ở lại Sóc Phương đợi chàng. Cho nên, Thức Tranh đã ở lại Sóc Phương sinh sống.

Sau này, tình hình biên cảnh ở Sóc Phương không yên ổn, Thức Tranh sợ ở lại Đại Hán sẽ gặp chuyện bất trắc, hơn nữa phía Hung Nô cũng đã thay đổi vài đời thiền vu, nàng nghĩ rằng cũng không còn người nhớ ra nàng, nên Thức Tranh đã quyết định dẫn Trường An về tạm lánh ở Hung Nô.

“Cố hương chính là như thế. Cho dù thân nhân cùng mọi thứ lưu luyến đều không còn, vẫn nơi ngươi muốn quay về.” Thức Tranh, nhàn nhạt nói.

Khi đó, Lý Lăng vẫn chưa cảm thấy lời nói có cái gì đáng để lưu tâm, thẳng cho đến nhiều năm sau, y mới thực sự hiểu rõ ẩn sâu trong những lời này có cất chứa bao nhiêu sự chân thành cùng bi thương.

“Còn Trường An? Hắn cũng thích ở lại Hung Nô sao?” Lý Lăng có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, nhi tử của Hoắc Khứ Bệnh lại có thể sinh sống ở Hung Nô. Tựa như trước đây, y cũng không bao giờ nghĩ đến việc tương lai bản thân lại rơi vào hoàn cảnh trở thành một Hán gian.

Vô pháp tưởng tượng, nhưng không phải là không xảy ra.

Có lẽ đó chính là vận mệnh.

“Nói ra chắc Lăng đô úy cũng không tin, so với việc trở về Đại Hán, kỳ thực Trường An lại thích sinh sống ở Hung Nô hơn. Nó nói nó thích chạy như bay trên thảo nguyên mênh mông, thích du ngoạn trên đại mạc, thích hồ Dương Lâm, hồng lam hoa, cùng ánh đèn dưới màn đêm nơi này. Trường An tuy biết bản thân là người Hán, nhưng lại không biết mình là nhi tử của Hoắc Khứ Bệnh. Cho nên, Trường An cũng không biết, nếu có người biết nó lại có thể thích Hung Nô như vậy, người ta cũng không biết sẽ nghĩ về nó như thế nào. Đợi Trường An lớn hơn một chút, ta sẽ nói tất cả cho nó biết, đến lúc đó Trường An muốn trở về thành Trường An, ta cũng sẽ không ngăn cản.”

“Nếu cái người ở Vị Ương cung kia biết được sự tồn tại của Trường An, chắc ông ta sẽ vô cùng vui vẻ. Dù sao ở trong lòng ông ta, ai cũng kém cỏi hơn Phiêu Kỵ tướng quân.” Lý Lăng có chút bi ai nói. Từ khi Lý Lăng đầu hàng Hung Nô, y đã không còn xưng hô Lưu Triệt là bệ hạ nữa.

Vô luận Đại Hán hay Lưu Triệt, đối với Lý Lăng, đã không còn bất kỳ ân tình nào.

“Tương lai ai có thể nói trước điều gì. Chuyện về Trường An, khẩn cầu Lăng đô úy tạm thời giữ bí mật, Thức Tranh vô cùng cảm tạ Lăng đô úy.” Thức Tranh chậm rãi đứng dậy, khẩn cầu Lý Lăng.

“Giữ bí mật?” Lý Lăng lẩm bẩm mấy chữ này, buồn bã nở nụ cười, “Tẩu tẩu còn có thể cho rằng ta có báo chuyện này cho ai? Là Đại Hán đã tru sát toàn tộc của ta, hay Hung Nô mà ta đang khuất nhục ủy thân?”

“Bệ hạ tức giận với Lăng đô úy như vậy, thậm chí còn không nghe bất kỳ lời giải thích nào mà giận lây sang toàn tộc của Lăng đô úy, có lẽ bởi vì Lăng đô úy là hy vọng cuối cùng của ông ấy.” Trời đã tờ mờ sáng, Thức Tranh vừa nhàn nhạt nói, vừa thuận tay tắt bỏ đèn. Tàn khói lượn lờ trên không, phiêu tán trong lều, vô tung vô ảnh. Chỉ là mùi hương vẫn lưu lại thật lâu, vô pháp tiêu tán triệt để.

Giống như Lý Lăng không cách nào có thể cất giấu nỗi bi thương.

“Hy vọng cuối cùng?” Lý Lăng bắt đầu cười, “Lý Lăng ta, sinh không thể kiến công lập nghiệp, lại chết nơi tha phương, tất cả khuất nhục đời này ta phải gách còn không phải do người kia ban tặng. Ông ta cả đời say mê chinh chiến, sau khi Phiêu Kỵ tướng quân qua đời, lại muốn nhanh chóng rèn luyện một Hoắc Phiêu Kỵ thứ hai. Chỉ tiếc, hiện giờ Đại Hán chỉ toàn nhưng kẻ tầm thường vô sỉ như Lý Quảng Lợi, Lộ Bác Đức, cho dù ông ta khuynh tẫn tất cả tài lực cùng vật lực, bọn chúng cũng chỉ có thể chống đỡ được một bức tường đất. Ta ngược lại muốn nhìn người kia phải bất đắc dĩ chịu đựng sự khác biệt giữa sông và biển như thế nào.”

Ngày đó, lúc Lý Lăng quay về, là lúc ánh bình minh chiếu rọi.

Nhìn bóng dáng của Lý Lăng biến mất dưới ánh minh, vẻ mặt của Thức Tranh lộ vẻ thương xót.

Trời vẫn chiếu rọi những ánh bình minh, nhưng ánh bình minh của Lý Lăng sẽ không bao giờ tới.

Sau này, Lý Lăng có đến tìm mẫu tử Thức Tranh, nhưng nói đó lại sớm vườn không nhà trống.

Có lẽ họ cuối cùng vẫn trở về thành Trường An.

Dù sao, hài tử kia cũng tên là Hoắc Trường An.

Dù sao, hài tử kia cũng là huyết mạch duy nhất còn tồn tại của Hoắc Khứ Bệnh.

Còn Lý Lăng, cuối cùng cũng không thể trở về.

Y hận Lưu Triệt nửa đời người, y cùng Lưu Triệt, cùng Đại Hán đánh cuộc khí tiết nửa đời người, cuối cùng, Lưu Triệt qua đời.

Lưu Triệt đã không còn, nỗi hận của y, khí tiết của y, còn có thể tìm ai tới đảm nhận?

Nếu không phải Lưu Triệt trả lại thanh danh cho y, đối với Lý Lăng mà nói, còn có ý nghĩa gì đâu.

Cuộc đời này, y đã vứt bỏ khí tiết Đại Hán, nhưng ít ra y muốn giữ lại cốt khí của bản thân.

“Lăng, huynh đừng nhìn về quá khứ nữa, cũng đừng trở về Đại Hán.”

Lý Lăng rơi lệ nhìn bạch thư của Hoắc Tử Mạnh, thổi tắt đèn, chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi